Sống trong nhà anh thì có gì bất tiện? Không hề có nếu nói đến những sinh hoạt hằng ngày. 2 người tính cách giống nhau nên ở bên nhau cực thích là đằng khác. Vấn đề không nằm ở đó.
Cô sống với John mấy tháng rồi nhưng anh chẳng chịu lấy của cô 1 đồng nào. Khi cô đưa tiền sinh hoạt phí cho anh thậm chí anh còn tức lì mặt ra, thật không hiểu nổi nữa. Tiền ăn uống, tiền điện nước cũng tốn kém lắm chứ nào có ít ỏi gì.
Cô thấy hơi hoang mang. Sao nghe bảo người phương Tây rất thực dụng, đi ăn với nhau cũng cưa đôi hóa đơn. Ừ thì tất nhiên từ trước tới giờ anh chưa đòi cưa xẻ gì khi 2 người ăn nhà hàng hết. Nhưng đây là 1 cấp độ cao hơn.
Phương Nhi có cảm giác như mình là 1 ả nhân tình được bao nuôi vậy. Có đúng thế không nhỉ, hay cô đang nghĩ quá lên. Rồi sau nếu có kết hôn, liệu anh có bắt cô ở nhà nội trợ không cho đi làm không? “Việc kiếm tiền anh lo hết, em chỉ cần lo rửa bát, lau nhà thôi.” Đại loại vậy.
Đáng lẽ phải hỏi cặn kẽ cho ra nhẽ thì cô lại không dám đề cập bởi vì hình như dạo này cô mắc hội chứng sợ kết hôn thì phải. Hỏi linh tinh lỡ anh lại cầu hôn luôn thì chết dở.
Sao tự dưng chán thế nhỉ, cô gặp chiến tranh lạnh khắp nơi. Châu thì đang cấm vận cô, chả thể nào liên lạc được còn anh thì né tránh cô như thể cô là bệnh nhân cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-xa-voi-mang-ten-hanh-phuc/3458644/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.