Bà giúp việc nhà cô mắt lấc láo chạy đến tìm cô. Dạo này dì Hoa năng tới nhà cô ghê lắm, chẳng có hôm nào không, kinh thật, chồng con đuề huề rồi vẫn chẳng tha cho bố cô.
Cũng tại mẹ cô bỏ trận địa cho địch, trách ai. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tuyệt đối không thể coi thường. Cô có kinh nghiệm xương máu rồi, cô mất Hiếu còn gì.
Bà ô sin nhà cô cũng có dự cảm chẳng lành, chỉ là không biết mở lời thế nào với mẹ cô nên mới nói với cô.
Cô có muốn mẹ cô bỏ bố mình không? Đương nhiên là có, cô ưa gì ông ta đâu, nhưng không phải theo cách ấy. Bị phản bội bởi những người thân thiết, gần gũi mình nhất nỗi đau sẽ tăng lên gấp bội và tổn thương sẽ đi kèm với mất lòng tin vào cuộc sống.
Nghĩ vậy nên cô tìm cách lựa lời nói với mẹ. Giờ cô cũng khá hơn nhiều rồi, chó liền da gà liền xương như anh vẫn hay đùa. Nhà cũng có giúp việc toàn thời gian không phải làm theo giờ như hồi trước anh sống 1 mình do đó cũng chẳng cần tới mẹ cô lắm.
Cố xúc 1 thìa ngũ cốc đầy đổ vào bát sữa để thể hiện với mẹ mình đã ổn hơn, ngay đến tay phải cũng đã biết dùng, không còn thấy lạ lẫm như tay giả giống hồi trước, cô bảo mẹ:
- Mẹ về lo việc nhà đi, con đã khỏe hơn nhiều, sắp tháo bột được rồi, mẹ không nhất thiết phải ở đây nữa đâu. Với lại bọn con cũng muốn có không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-xa-voi-mang-ten-hanh-phuc/3458643/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.