Nghê Hiển Hách kéo cổ Lâm Lập An đang ngang ngược nhào tới hôn mình ra.
Đôi mắt đen sâu thẳm của hắn nhìn Lâm Lập An đăm đăm, một câu cũng chẳng nói.
Lâm Lập An bị hắn nhìn chằm chằm đến mức ngực nổi trống, cả người căng thẳng, cảm giác như phải đợi đến vô tận.
Nghê Hiển Hách nhìn cậu thật lâu thật lâu mới kéo cậu đi tới ngồi xuống ghế sô pha trong phòng khách, sau đó hắn mở một chai rượu vang đỏ.
Lâm Lập An nhìn hắn mở chai, rượu nho từ từ được rót xuống ly, chất lỏng màu đỏ sóng sánh trong ly rượu trong suốt, mùi vị tỏa ra trong không khí, mơn man mê hoặc như muốn chuốc say lòng người.
Nghê Hiển Hách cũng không nhìn cậu nữa mà chăm chú nhìn ly rượu, chậm rãi nói, “Đã chịu về rồi à? Không muốn chạy đi nữa?”
Bàn tay Lâm Lập An đặt trên đấu gối, khẽ túm chặt quần mình theo bản năng, “Chạy gì mà chạy, không phải đi rồi sẽ về hay sao?”
Đột nhiên Nghê Hiển Hách nở nụ cười, hai chiếc răng khểnh lóe lên trong vui vẻ, cuối cùng cũng không nỡ để Lâm Lập An phải nhìn bộ dạng ưu tư của mình, khẽ thở phào một cái.
Nghê Hiển Hách mỉm cười vỗ vỗ gương mặt đã lâu không gặp của Lâm Lập An, “Cậu định giả ngu mãi hay sao?”
Lâm Lập An lưu luyến ôn độ nơi bàn tay hắn, nhất thời không nghĩ ra nên nói gì. Bên kia Nghê Hiển Hách đã vòng tay qua cổ cậu, bờ môi nhuốm vị rượu mê nồng khẽ chạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-valse-cua-nhung-ke-can-ba/3016680/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.