Lâm Lập An khập khiễng bước đi, kêu phục vụ mang đá tới, nhìn Nghê Hiển Hách cười khà khà, “Còn dám đánh tôi?”
Nghê Hiển Hách bò đến bên cạnh Lâm Lập An, nắm bả vai cậu, mặc cặp kính bị rơi xuống đất, mặt hai người ai nấy đều sưng như đầu heo.
Lâm Lập An suy nghĩ một chút, tiến tới hôn lên khóe miệng Nghê Hiển Hách.
Cậu cũng không biết mình nghĩ gì, bình thường khi cậu và Nghê Hiển Hách ở chung, hành động thân mật này thường xuyên diễn ra, lúc nào cũng đầu chưa kịp nghĩ mà tay chân đã bắt đầu hành động quái gở.
Nghê Hiển Hách nói, “Cậu có biết, không ai dám đánh vào mặt tôi không, ngay cả ông nội cũng không thể?”
Lâm Lập An nhìn hắn đầy khiêu khích, “Thế cậu có biết, lúc còn bé ở quê, thằng nhóc nhà bên dám đánh vào mặt tôi, bị tôi đập gạch vào đầu, khâu 18 mũi?”
Dạo gần đây, rất ít khi hai người ôn hòa với nhau như thế này, hai chàng trai lặng lẽ rúc vào người nhau, lấy túi đá chườm lên gương mặt đối phương, khẽ khàng hít thở khí tức của người bên cạnh.
Chỉ mấy phút ít ỏi, nhưng lại có cảm giác như đã một đời.
Lâm Lập An khàn giọng hỏi, “Không phải ta từng cùng nhau xem “Maurice” rồi hay sao? Có lẽ sau này chúng ta đều có cho mình một gia đình riêng, có lẽ sẽ thường xuyên phải gặp mặt, cả đời là anh em, bạn bè tốt của nhau, không được sao? Hai thằng con trai ở bên nhau như vậy, không phải rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-valse-cua-nhung-ke-can-ba/3016673/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.