Chương trước
Chương sau
Từ trước đến nay Nghê Hiển Hách luôn nắm chắc năng lực mình, sau khi công bố điểm, Thiệu Vĩnh Chi cầm về hai bằng khen đạt giải nhất quốc gia, Nghê Hiển Hách thì được giải nhất môn Sinh và giải nhì môn Hóa.

Áp lực của Lâm Lập An mỗi lúc một lớn, bắt đầu ăn không ngon ngủ không yên.

Cậu muốn thi vào trường đại học Thanh Hoa, muốn đến phát điên, nhưng thành tích của cậu lúc nào cũng ngấp nghé, mấy lần thi thử điểm đều thấp hơn một chút so với điểm chuẩn mọi năm của trường.

Năm này nghỉ Tết, nghỉ từ ngày hai chín tháng chạp đến mùng bốn Tết đã lại phải đi học.

Tống Tiểu Hàm ôm sách che mặt, thở dài than: “Oh my god, có cho người ta sống hay không vầyyyy. Vất vả lắm mới đợi được đến Tết, lại chỉ cho nghỉ có bốn ngày.”

Lâm Lập An bảo, “Shakespeare nói, to be or not to be, that is the question.”

Tống Tiểu Hàm đỡ trán: “Cậu đọc Shakespeare từ khi nào vậy?

Nghê Hiển Hách nói: “Lâm Lập An vẫn luôn nghiên cứu về danh nhân trên thế giới, nói mấy câu cách ngôn này đều đặn như ăn sáng ấy mà.”

Tống Tiểu Hàm không nói gì, một tên trợn mắt nói mò cũng ra danh ngôn, lại được cái tên lúc nào cũng dương dương tự đắc coi trời bằng vung chở che, hai người kết hợp thành một tổ đi lòe mắt thiên hạ.

Cứ đến lễ mừng năm mới, họ hàng nhà Lâm gia lại mang theo củ cải khô và thịt heo tới chúc tết, vợ chồng Lâm gia phát phong bao đỏ cho bọn họ.

Lâm Lập An ước lượng độ dày lì xì, cậu cất thịt vào tủ lạnh, lén nói với mẹ Lâm: “Hóa ra thịt heo cũng có thể hái ra vàng, nếu con heo nào cũng đáng giá như vậy, con liền bỏ học đi buôn thịt heo.”

Mẹ Lâm cười cười đánh cậu một cái: “Tiểu tử thối! Không phải đều là họ hàng hay sao?”

Lâm Lập An bĩu môi, “Thế sao trước đây bố mẹ ở dưới quê trồng trọt, họ không nhớ đến người họ hàng này đi.”

Hai mẹ con chuyện trò qua lại, cha Lâm đi giày, hướng hai mẹ con đang rôm rả trong phòng bếp nói, “Bố đi ra ngoài mua thuốc đây.”

Mẹ Lâm cười cười gật đầu, Lâm Lập An quẹt dép ra phòng khách xem TV, thấy trên bàn có một bao thuốc lá màu đỏ.

“Mẹ, đây không phải là thuốc sao? To lù lù như vậy mà bố không nhìn thấy, mắt để đâu không biết?”

Mẹ Lâm xoa xoa tay đi từ phòng bếp ra, cười nói: “Không biết trên biết dưới gì cả, sao lại ăn nói như vậy?” Đột nhiên bà ngưng giọng, nhìn móc áo trong phòng khách: “A, sao bố con lại bất cẩn thế chứ, còn không mặc áo khoác nữa, ngoài trời lạnh như vậy.”

Lâm Lập An cầm áo khoác, “Con mang áo xuống cho bố.”

Mùa đông ở phương Bắc rất lạnh, gió phả vào mặt sắc lịm như dao cứa, Lâm Lập An dẫm chân lên giấy pháo dưới đất, đi xuống cửa hàng tiện lợi dưới nhà, không thấy bóng dáng Lâm Phương Hào.

Đang định quay về, bỗng nhiên cậu đụng phải một người.

Người nọ mặc áo lông xám mềm mại, Lâm Lập An ngẩng đầu lên thấy Nghê Hiển Hách đang cười tủm tỉm nhìn mình, khóe miệng vẫn còn cong lên, cần cổ non mịn nổi lên một tầng da gà.

“Gì mà xuất quỷ nhập thần vậy, sao lại ở đây cơ chứ.”

Nghê Hiển Hách nói, “Nhà tôi cách cậu có mười phút đi đường. Mấy anh em trong nhà chê nghỉ Tết ít quá nên ra ngoài chơi hết cả. Tôi ngồi nhà chán quá nên cũng ra ngoài chơi.”

Lâm Lập An vỗ vỗ vai Nghê Hiển Hách, “Hâm thật, đêm hôm lại ra ngoài đi dạo.”

Nghê Hiển Hách đạp Lâm Lập An một cái, “Quá đáng, nhìn thấy tôi mà không biết nói câu nào tốt đẹp hả?”

Lâm Lập An thấy tâm tình hắn có vẻ như rất tốt, bảo: “Năm mới tốt lành.”

Hai người đang nói chuyện, xa xa vang lên tiếng pháo nổ.

Pháo hoa nở rộ, Lâm Lập An giật mình nhảy dựng lên, lẩm bẩm mắng câu gì đó theo bản năng.

Nghê Hiển Hách không nghe rõ, hắn nhìn chùm pháo rực rỡ muôn màu trên bầu trời, vươn bàn tay bị lạnh đến tê dại, nắm lấy tay Lâm Lập An.

Lâm Lập An cứ ngỡ tay mình đã lạnh rồi, nhưng so ra tay Nghê Hiển Hách còn lạnh hơn, cậu thầm cảm thán hắn thật chu đáo đầy nghĩa khí, cẩn thận nắm ngược lại tay hắn.

Bông pháo cuối tan ra trên nền trời, màn đêm lại trở về tĩnh lặng như đã từng.

Nghê Hiển Hách nói, “Mùng một không gọi điện cho cậu, hôm nay đã là năm 2000 rồi.”

Lâm Lập An nói, “Đúng vậy, đã sang thiên nhiên kỷ mới rồi. Cậu có xem X/1999 không? Năm nay vẫn chưa phải tận thế.”

“Mấy nhân vật khác đều bình thường. Tôi thích Fuuma.”

Lâm Lập An nói, “Fuuma á? Vừa cool ngầu vừa đệp trai, hơn nữa nhất định cậu ta sẽ thắng, bởi vì đã đến năm 2000 rồi mà Nhật Bản vẫn chưa bị làm sao.”

Nghê Hiển Hách lườm cậu một cái, “Năm mới năm me đừng nói cái này nữa được không?”

Bỗng nhiên Lâm Lập An thở dài, “Thật tốt, có thể cùng cậu xem pháo hoa.”

Nghê Hiển Hách nắm tay Lâm Lập An đi chậm rãi, hai người bước trên mặt tuyết, cái lạnh thẩm thấu qua đôi giày thể thao, Nghê Hiển Hách nói, “Tới McDonald ngồi đi.”

Chỗ ngồi có chút lạnh, Lâm Lập An tìm ghế có đệm, ngồi xuống đợi Nghê Hiển Hách mua cacao mang tới, bởi vì lạnh mà thở ra khói trắng. Lúc này cậu mới chợt nhớ mục đích ra ngoài của mình, cậu đi cũng được ít nhất một giờ rồi, chắc bố đã về từ lâu, không biết mẹ có sốt ruột đợi cậu hay không.

Nghê Hiển Hách bưng khay đi tới chỗ Lâm Lập An, Lâm Lập An nhìn hắn, đột nhiên chú ý tới một bóng lưng ở phía sau.

Người đàn ông chỉ mặc một chiếc áo lông cừu màu đen, hoa văn trên ống tay rất đỗi quen thuộc, giống hệt một chiếc mà cậu có ở nhà.

Đó là —— chiếc áo mùa đông mẹ Lâm mua cho bố con cậu.

Lâm Lập An chỉ nhìn được bóng lưng Lâm Phương Hào, bên cạnh ông là một cô gái tóc quăn trẻ tuổi đang há miệng khóc, hai tay như co quắp mà nắm chặt lấy tay Lâm Phương Hào, không ngừng lắc mạnh đầu.

Lâm Phương Hào đột nhiên đứng lên bỏ mặc cô gái kia ra ngoài cửa, chui vào chiếc xe màu đen.

Cô gái tóc quăn đuổi theo sau, đập liên tục vào cửa sổ xe.

Lâm Lập An nhắm chặt mắt, lại mở ra, chăm chú dõi theo cảnh tượng kia, cậu muốn nhìn cho rõ, đây có phải sự thật hay không.

Nghê Hiển Hách nắm lấy bờ vai Lâm Lập An, quay đầu nhìn theo ánh mắt cậu, cậu con trai ban nãy còn rất vui vẻ, lúc này, gương mặt đã lạnh băng.

Chuyện như vậy, cảnh như vậy, Nghê Hiển Hách đã thấy qua từ hồi tiểu học, nhưng Lâm Lập An không giống như hắn, bức tượng cha trong lòng cậu cao sừng sững.

Hắn đè vai Lâm Lập An lại, “Chắc không phải như cậu nghĩ đâu, đừng tự tưởng tượng linh tinh nữa, sự thật có thể khác với những gì ta nhìn, cậu có thể hỏi và nghe ông ấy giải thích.”

Lâm Lập An nắm chặt tay, muốn xông tới.

Nghê Hiển Hách đè vai Lâm Lập An xuống, “Bình tĩnh đi! Cậu muốn mọi người ở đây chê cười cha con cậu sao?”

Lâm Lập An tức giận nhìn hắn, “Bình tĩnh? Cậu bảo tôi bình tĩnh thế nào đây, đó là bố tôi chứ có phải bố cậu đâu!”

Nụ cười trên môi Nghê Hiển Hách sắc lẻm, “Hừ, bố tôi? Nếu như đấy là bố tôi, tôi còn bình tĩnh hơn bây giờ nhiều, chẳng lẽ cậu không hiểu cái gọi là có thể thấy nhưng không thể trách?”

Động tác giãy dụa của Lâm Lập An ngưng lại.

Hai người giằng co hồi lâu, Lâm Lập An cắn môi ngồi xuống, lệ nóng tràn đầy hốc mắt.

Lâm Lập An nói, “Lẽ nào mỗi ngày bố cười cười nói nói, thân thân thiết thiết trước mặt mẹ tôi đều là giả?”

Nghê Hiển Hách nắm lấy bàn tay đang cầm cốc nóng của Lâm Lập An, nhìn sâu vào mắt cậu, “Không phải giả, sao có thể là giả được cơ chứ? Quan tâm và bảo vệ cho người khác, giống như ho khan vậy, không thể che giấu cũng không thể giả bộ. Bố cậu là người làm ăn, trước khi buôn bán từng làm nông dân, nhiêu việc đấy đã đủ mệt nhọc, nếu ông ấy còn có thể giả bộ nữa, có lẽ đã sớm lên ngôi ảnh đế rồi.”

Nước mắt Lâm Lập An chảy xuống, Nghê Hiển Hách chỉ có thể trông thấy chóp mũi phiếm hồng của cậu.

“Mẹ tôi đi đâu, mua gì cũng nghĩ tới bố con tôi trước tiên; điều kiện gia đình tốt như vậy, nhưng vẫn tự tay giặt quần áo cho bố con tôi; đêm ba mươi, một mình gói sủi cảo; bà con họ hàng, ai ai mẹ cũng quan tâm giúp đỡ, đến giờ ông bà nội vẫn chưa chê mẹ tôi một lời nào. Mẹ tôi không biết làm nũng, nhưng cũng không lấn áp chồng, sao bố tôi lại như thế?”

Nghê Hiển Hách nói, “Còn nhớ Thành Long đã nói gì không? Tôi chỉ mắc những lỗi mà bất kỳ người đàn ông nào trên thế giới này cũng có thể mắc phải. Bố cậu cùng lắm chỉ mắc phải lỗi mà rất nhiều người đàn ông sẽ mắc thôi.”

Lâm Lập An đặt mạnh cốc xuống bàn, đến mức nhân viên cũng phải ghé mắt nhìn qua, cậu lớn tiếng nói: “Tôi sẽ không! Nếu đã cưới ai, nhất định tôi sẽ toàn tâm toàn ý với người ấy! Tuyệt đối không bao giờ phản bội! Sẽ không vì mình là đàn ông mà làm tổn thương người ấy! Yêu mà không dốc lòng dốc tâm thì tình yêu đó chẳng có giá trị gì cả!”

Nghê Hiển Hách ngẩn ra, “Yêu mà không dốc lòng thì tình yêu đó không có giá trị sao?”

Lâm Lập An nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Đương nhiên.”

Nghê Hiển Hách không nói thêm gì nữa, chỉ lẳng lặng nắm tay Lâm Lập An.

Từng vượt qua biển cả, chẳng nề gì sông nước, ngoài Vu Sơn ra đều không phải mây, Nguyên Chẩn từng viết như vậy, được rất nhiều người truyền tụng, nhưng chính Nguyên Chẩn[*] lại không thể làm được như lời ông nói. Liệu cậu trai hô to gọi nhỏ, mắt đầy lệ nóng ngồi trước mặt hắn sẽ làm được sao?

Nghê Hiển Hách không thể phán định, cho tới bây giờ hắn cũng không biết rõ cái gọi là tình yêu thực sự, cho nên không thể giống như Lâm Lập An, thấy cha hư hư thực thực bên ngoài, lại có thể kích động đến nỗi hô to gọi nhỏ.

Lâm Lập An về nhà, mẹ Lâm vội vã chạy ra mắng, Lâm Phương Hào ngồi trên sô pha nhẹ giọng an ủi vợ.

Cậu không nói gì, lặng lẽ đi tắm rồi lên giường ngủ.

Ngày hôm sau lại đến trường như thường lệ.

Cậu nén tất cả vào trong lòng, càng chuyên chú chuyện bài vở.

Cậu không thể nói cho bất cứ ai bí mật ghê tởm mà mình nhìn thấy, từ nhỏ Lâm Lập An đã là một đứa bé có cái tôi lớn, cậu sẽ không nói cho bất cứ ai chuyện xấu trong nhà, ngay cả với người bạn thân nhất là Tống Tiểu Hàm.

Chỉ ngoại trừ Nghê Hiển Hách.

Có lẽ bởi vì cậu biết hắn sẽ không tiết lộ cho bất cứ ai, hắn biết cách lắng nghe, chỉ làm những việc đúng mực, điều này khiến Lâm Lập An cảm thấy an tâm, chia sẻ niềm tin đã vỡ vụn của mình lại cho hắn.

-x-

X/1999: là một bộ truyện của Clamp, kể về ngày tận thế của Trái Đất. Cứ cách một ngàn năm, trận chiến quyết định tương lai của con người lại được diễn ra. Nhân vật chính, Kamui phải quyết định lựa chọn hoặc là tham gia The Dragon of Heaven để bảo vệ trái đất khỏi thảm họa diệt vong, hoặc tham gia vào Dragon of Earth để thanh tẩy thế giới. (vi.wiki)

Bộ truyện bị drop vô thời hạn, có vài phỏng đoán rằng vì rất nhiều sự cố xã hội ở Nhật xảy ra cùng lúc với bộ truyện tranh khiến người dân dấy lên âu lo, không hài lòng vì X/1999 làm họ nhớ đến những biến cố từng xảy ra.

Nhân vật Fuuma Monou: là người có vận mệnh đối lập với Kamui, đồng thời cũng là bạn thân của cậu ấy. (Fuuma là bạn tóc đen trong hình)

.[*] Nguyên Chẩn: là nhà thơ Trung Quốc thời Đường.

Làm quan tại triều, ông thường đấu tranh với các thế lực đang làm lũng đoạn triều chính, trong đó có phe hoạn quan. Nhưng cuối cùng, việc làm này thất bại, ông bị giáng chức. Sau, nhờ có các hoạn quan như Thôi Đàm Tuấn, Thôi Hoàng Giản…giúp đỡ, ông thỏa hiệp được với các thế lực trên, không kiên trì đấu tranh được như bạn thân của mình là Bạch Cư Dị.(vi.wiki)

Có lẽ đoạn văn nói Nguyên Chẩn nói được nhưng không làm được trên là chỉ chuyện này o.O
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.