Lâm Lập An chạy ào tới lớp 7 khối 12, ném quyển đề dày cộp vào mặt Nghê Hiển Hách.
Một tiếng “Bộp” vang lên, học sinh trong phòng sợ đến mức chạy ra ngoài.
Nghê Hiển Hách ôm mũi, cười khổ.
Lâm Lập An quát: “Tôi coi cậu là anh em, cậu coi tôi là cái quái gì? Lại đi đối xử với tôi như vậy!”
Nghê Hiển Hách lẳng lặng hỏi: “Tôi đối với cậu như nào?”
Lâm Lập An giận đến đỏ bừng mặt, trán nổi đầy gân xanh, cười lạnh một tiếng: “Cậu cố ý đội mũ xanh lên đầu tôi!” (đội mũ xanh = cắm sừng)
Nghê Hiển Hách nhíu mày, “Thời gian lâu như vậy, tay cũng đã nắm, người cũng đã ôm, môi cũng đã hôn, còn chưa đủ hay sao? Lẽ nào cậu còn muốn lên giường?”
Lâm Lập An gào lên, “Ngay từ đầu cậu đã cố ý đùa giỡn tôi! Tất cả chỉ là nói dối, sao tôi lại ngu như thế, tôi đúng là bị bệnh thần kinh nên mới đi tin cậu, hết lần này lại tới lần khác. Cậu nói cậu không thích cô ấy, tôi tin! Cậu nói cậu tặng cô ấy cho tôi xem như quà sinh nhật, tôi tin. Bây giờ thì sao? Nếu ngay từ đầu cậu đã nói mình thích cô ấy, tôi tuyệt đối sẽ không phá hỏng tình anh em của chúng ta!”
Viền mắt Lâm Lập An nóng lên.
Nghê Hiển Hách hỏi, “Chúng ta quen nhau bao nhiêu năm rồi?”
Lâm Lập An vẫn đang kích động, ngực phập phồng, không trả lời.
Nghê Hiển Hách quở trách, “Mười hai năm, chúng ta quen nhau mười hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-valse-cua-nhung-ke-can-ba/3016634/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.