Lâm Lập An cắm cọc ở nhà Nghê Hiển Hách suốt cả kì nghỉ hè.
Bố mẹ Nghê Hiển Hách không ở nhà nên hai người tha hồ vùng vẫy trong khoảng trời riêng.
Cứ đến hè mẹ Lâm lại hứng chí chiến đấu, bày một bàn mạt chược lớn, kêu gọi đủ người tới cùng chơi. Lâm Lập An ngại phải bưng bê chén nước ứng phó qua loa với mấy chú dì, ở nhà Nghê Hiển Hách thoải mái hơn hẳn.
Đương nhiên cha Lâm biết chuyện con trai mình thường xuyên tới Nghê gia chơi.
“Trong đám hồ bằng cẩu hữu của con, thằng bé Nghê Hiển Hách này là được nhất. Vừa hiền lành lại vừa lễ phép, chắc chắn là một đứa bé ngoan.”
Lâm Lập An trợn trắng mắt, không nghĩ bố mình lại trông mặt mà bắt hình dong như vậy.
“Con không được lôi kéo dụ dỗ làm hư con nhà người ta đâu đấy!” Cha Lâm suy nghĩ một chút, cảnh cáo con trai một câu.
Mắt Lâm Lập An mở to đến sắp rớt luôn rồi.
Cha Lâm nhịn không được mà dặn thêm câu nữa: “Nhớ đi theo học hỏi người ta đấy!”
Lâm Lập An sốt ruột kêu mấy câu “Đã biết đã biết”. Nhoáng cái cậu đã lại chạy tới nhà tiểu công tử.
Ngày 1 tháng 7 năm 1997, Hồng Kông được trao trả nhượng địa.
Tối hôm ba mươi, Lâm Lập An đặc biệt vui mừng, đi tới siêu thị mua mấy chai bia với vài túi đồ ăn lạnh, còn xuống dưới lầu bỏ 100 tệ mua đồ nướng, nào là bánh bột ngô, thịt dê, đầu gà, mề gà, cánh gà, cá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-valse-cua-nhung-ke-can-ba/3016619/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.