Mấy tên đuổi theo Hoài An đúng là vừa yếu vừa nhát gan, mới đi được có đoạn đã thi nhau lao xuống vách núi rồi. Đúng là chán muốn chết, mấy cái người kia sao tìm người kém vậy chứ.
Về nhà, mới tắm xong đi ra thì vừa hay điện thoại cô đổ chuông.
Một dãy số lạ.
Hoài An nhấn nghe nhưng không trả lời. Bên kia im lặng vài giây sau mới lên tiếng: "A lô!"
Hửm? Giọng này nghe quen quen ha. Cô trả lời, ngữ điệu như đang hỏi: "Chủ tịch?"
"Ừm, là tôi."
"Muộn vậy rồi anh còn gọi cho tôi, có chuyện gì sao?"
"Tôi vừa nghe nói có một vụ tai nạn gần khu biệt thự nên muốn hỏi xem cô đã về nhà an toàn chưa?"
"À, cảm ơn anh! Tôi đã về nhà an toàn rồi."
Khiếp! Hóng nhanh như quỷ vậy. Vụ đó mới cách đây bao lâu mà đã nhanh chóng có thông tin rồi à?
Chả nhẽ mấy người kia còn thuê cả cánh phóng viên đến nữa? Tốn công thật đấy.
Cô hỏi lại anh: "Anh cũng về nhà an toàn rồi chứ?"
"Ừm!"
Sau đó lại im lặng, dường như chẳng còn gì để nói.
Hoài An: "Cũng không còn việc gì nữa, vậy tôi cúp máy trước đây, chúc anh ngủ ngon!"
Áng chừng vài giây không thấy bên kia trả lời, Hoài An đang định cúp máy thật thì Đoàn Mạnh Quân mới lên tiếng: "Khoan đã.. đừng vội cúp máy."
Hoài An: "Anh còn chuyện gì muốn nói nữa sao?"
Đoàn Mạnh Quân ngập ngừng rồi hỏi: "Quản lý An.. đã từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/2764252/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.