"Có cái gì thú vị chứ?"
Nói rồi Hoài An lấy một chiếc hộp đưa cho Thanh Phương: "Cho bà."
Thanh Phương đón lấy, mở ra xem rồi "ồ" lên một tiếng. Là một bộ trang sức.
Cô cầm lên ngắm nghía rồi tặc lưỡi: "Hào phóng nha! Chậc, một bộ này cũng dư sức mua được mấy căn nhà đấy. Bà thật sự thiếu tiền sao?"
Hoài An gật đầu chắc nịch: "Tất nhiên rồi! Tiền thì không có thật, chỉ có mấy viên đá quý để ngắm qua ngày thôi."
Thanh Phương: "..."
Nghe cái giọng điệu gợi đòn này thật muốn đấm.
Sau khi trao một cái lườm yêu thương cho Hoài An thì sự chú ý của Thanh Phương cũng va phải viên hồng ngọc trong chiếc hộp cẩm nhung màu đen.
Cô chỉ tay hỏi: "Cái gì kia?"
Hoài An liếc nhìn: "Một viên đá quý."
"Cái đó thì ai chả biết." Có bị mù đâu mà không thấy. Cái cô muốn hỏi là viên đá to cực phẩm này ít ra phải có tên chứ.
Thanh Phương cầm lên nhìn ước lượng, xong gật đầu chắc mẩm: "Hừm, nặng phết. Rất đáng tiền. Nó tên là gì?"
"Đế Huyết Hồng."
"Hửm." Thanh Phương giật khóe môi nhìn Hoài An hỏi: "Nghe nói là viên này được Đoàn Mạnh Quân mua về không lâu mà?"
Hoài An gật đầu: "Là anh ta đưa cho đó."
"Ố.. ồ.." Thanh Phương biểu cảm mắt trợn lồi lên kinh ngạc: "Để làm gì?"
Hoài An trả lời mặt vẫn dửng dưng: "Anh ta nói đó là tín vật định ước."
"Hớ? Tín vật định tình hả?" Thanh Phương ngoáy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-tuyet-voi-nhat-la-khi-anh-den/2764250/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.