Ánh chiều tà đã ngã về Tây, Chí Thanh lái chiếc Mercedes chạy lên cây cầu lớn. Từ cửa sổ nhìn ra là cả một vùng đỏ thẫm, khung cảnh hoàng hôn bao la hiện ra trước mắt. Bầu trời như được bao phủ một lớp lụa đỏ cam sáng rực lộng lẫy, nó kéo dài đến tận đường chân trời, không, đúng hơn là kéo dài đến bất tận. Ánh nắng vàng rực như ngọn lửa bao phủ lên những tòa nhà cao tầng nơi phố thị tô điểm thêm nét lộng lẫy xa hoa. Đường xá nhộn nhịp tấp nập hơn, phương tiện lưu thông ngược xuôi cũng bắt đầu tăng dần.
Trước cổng trường, học sinh dần lần lượt tràn ra nhốn nháo như ong vỡ tổ. Bên lệ đường những anh chị cô chú cũng liên tục đẩy xe hàng ra chuẩn bị bày bán. Xe lại chạy ngang một vài quán ăn, khung cảnh nhân viên đang tấp nập xếp ra bàn ghế ngăn nắp chuẩn bị đón khách cũng không còn xa lạ.
Sài Gòn nhộn nhịp là thế, nhưng thanh niên nào đó lại có vẻ không mấy quan tâm tới những thứ phồn hoa bên ngoài mà vẫn an an tĩnh tĩnh chăm chú cầm tay lái. Con xe sang xịn mịn tiếp tục chạy xuống đường hầm, nơi đây khá tối và yên tĩnh, trái ngược hoàn toàn với sự đông đúc vui vẻ khi đi ngang đường phố. Không lâu sau thì ra khỏi, không khí phố xá lại xuất hiện bên ngoài. Quỳnh Anh nâng tay chống cằm nhìn đăm chiêu ngoài cửa sổ.
Thực sự, có đôi khi cô nghĩ rằng, giữa thế giới muôn màu rực rỡ này... liệu có chỗ cho bản thân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-toi-muon-la-hanh-phuc/3323893/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.