Trong nhà vệ sinh yên ắng, một mình Quỳnh Anh đứng thẫn thờ trước gương, đôi mắt vô hồn nhìn vào chính mình phản chiếu trong chiếc gương ấy, mái tóc và một phần quần áo bị ướt cũng đã khô lại một chút.
Cô đang cố gắng trấn tĩnh bản thân, không cần phải làm quá mọi chuyện, chỉ cần cố gắng nhẫn nhịn mọi thứ rồi sẽ qua thôi. Nhưng dường như một phần khác trong cô không cho phép cô bỏ qua, phản phất nghe thấy có giọng nói vang vọng trong đầu.
“Tại sao phải nhẫn nhịn, càng như vậy bọn chúng sẽ càng lấn tới, hãy dùng chính đôi tay này trả thù họ, khiến họ phải nếm trải những thứ tồi tệ đó."
Những lời nói quen thuộc ấy lại xuất hiện trong đầu khiến cô cảm thấy choáng váng, tại sao nó lại xuất hiện nữa rồi, càng lúc càng cảm thấy đau đầu, Quỳnh Anh nhắm chặt đôi mắt, ôm ngực tựa lưng vào tường, trong miệng không ngừng lẫm bẩm “không thể”.
Tầm 5 phút sau đó bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, là tiếng giày cao gót.
“Ôi trời ơi, sao lại gặp nữa rồi, đúng là xui xẻo” – Gia Linh đanh đá lên tiếng. Cô ta chỉ nhàn nhạt lên tiếng, ngoài ra cũng không thèm liếc nhìn Quỳnh Anh. Càng không quan tâm sắc mặt Quỳnh Anh lúc này vô cùng nhợt nhạt.
“Thật không hiểu nổi, làm gì có khí chất đại tiểu thư chứ, chỉ là một thứ rác rưởi bị vứt được người ta nhặt về thôi, còn làm bộ thanh cao cái gì…”
Gia Linh lại bồn rửa tay vừa rửa vừa buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-toi-muon-la-hanh-phuc/2763670/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.