45.
Chừng bảygiờ sáng, tôi và Tưởng Nam rời Côn Sơn. Thực ra ở Côn Sơn vẫn còn vàiviệc chưa làm, nhưng Tưởng Nam bảo cứ tới Thượng Hải trước đã. Tôi biếtthừa chị sợ lại đụng phải lão khốn họ Lâm kia nên mới vội vội vàng vàngrời khỏi đây như vậy.
Côn Sơn chỉ cách Thượng Hải có một bướcchân, đạp ga một cái là tới. Tưởng Nam không đến tổng công ty mà trựctiếp bảo tôi lái xe thẳng về nhà chị. Đến nhà rồi, lại bảo tôi ở nhà xem ti vi, rồi một mình đi ra ngoài. Tôi không hiểu chị định làm gì, chỉđành rầu rầu ngồi xem ti vi, đợi chị về.
Tưởng Nam ra ngoài không bao lâu thì có một bà bác từ ngoài mở cửa bước vào, trông ăn vận có thể là người quét dọn hằng ngày Tưởng Nam từng nhắc đến. Bà bác nhìn thấytôi liền ngẩn người, tôi vội vàng giải thích mình là đồng nghiệp củaTưởng Nam. Sau đó bà bắt đầu quét dọn vệ sinh, tôi cũng tắt ti vi để nói chuyện với bà về Tưởng Nam. Nhưng hình như bà ta chẳng biết gì cả, chỉnói cô Tưởng là người rất tốt. Tôi nhớ đến những bình phẩm về Tưởng Namcủa mọi người trong phòng, không khỏi băn khoăn thầm hỏi: Vì sao ở côngty Tưởng Nam lại hung hăng ngang ngược thế?
Bà bác dọn vệ sinhvừa rời khỏi không lâu, Tưởng Nam đã quay về. Nhìn mới biết hóa ra chịđi mua đồ ăn. Tiếp đó là màn nấu nướng bận rộn khiến tôi bỗng nghĩ đếntối Trung thu nọ, chị cũng làm cơm cho tôi thế này. Rồi chợt nhớ đếnBạch Lâm Bạch Lộ, những ký ức tối hôm đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-slow-trong-thang-may/71093/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.