27.
Ngày hômsau tôi cùng Tưởng Nam rời Thượng Hải. Về đến công ty, cảm tưởng mọichuyện xảy ra ở Thượng Hải đều như một giấc mơ. Cuộc sống lại trở về với những yên ả và bất lực thường ngày. Đương nhiên, vì chuyến công tác đến Thượng Hải cùng Tưởng Nam lần này, đồng nghiệp trong phòng vừa ghenghét vừa ngưỡng mộ tôi. Tên cặn bã La già cứ cười bỉ ổi hỏi tôi có phảiđã bị Tưởng Nam thịt rồi không. Mỗi lần nghe hắn hỏi vậy, tôi đều vờ làm bộ bí hiểm, không trả lời.
Chiều ngày thứ hai sau khi quay vềcông ty, chị gái Trần Hữu Dung ngực bự đột nhiên hỏi tôi: “Tiểu Triệu,cậu có gặp Bạch Lâm ở Thượng Hải không?”.
“Không”. Tôi chớp chớp mắt nói: “Sao cơ? Chị ấy cũng tới Thượng Hải à?”.
“Nghe nói vậy”. Trần Hữu Dung làm vẻ bí mật nói: “Người ta còn xin nghỉ phép tận một tháng cơ”.
“Một tháng?”. Tôi sững người, buột miệng hỏi: “Sao lại xin được nghỉ phép dài thế?”.
“Hì hì. Cậu đừng có xem thường Bạch Lâm, cô nàng quả phụ đó lợi hại lắmđấy, nghe đâu đích thân sếp Cao phê chuẩn đơn xin nghỉ phép của cô nàng. Nghe người ta nói, cô nàng gọi điện đến phòng nhân sự xin nghỉ, phòngnhân sự không dám quyết, cô nàng liền gọi thẳng lên sếp Cao, sếp khôngnói nhiều lời, chấp thuận luôn…”.
Nghe vậy tôi thấy chột dạ. Vịsếp Cao mà Trần Hữu Dung nói chắc là giám đốc công ty chúng tôi, sớm đãnghe nói tay này là cặn bã trong các loại cặn bã, háo sắc trong các loại háo sắc, nghe đồn trong công ty ông ta có không dưới mười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-slow-trong-thang-may/71089/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.