19.
Tôi đi rấtnhanh, như chạy trốn khỏi bệnh viện. Lồng ngực ứ nghẹn những đố kỵ, ghen ghét, và cả đau đớn. Hình ảnh ban nãy như ăn sâu vào trái tim tôi, cóxua đuổi thế nào cũng không biến mất. Vẻ ngoan ngoãn, dựa dẫm của BạchLâm đối với gã đàn ông đó, ánh mắt nàng, nếu như ánh mắt đó nhìn về phía tôi, tôi hẳn sẽ hạnh phúc nhường nào! Đáng tiếc là, người nàng nhìnchẳng phải tôi, trước nay nàng chưa từng nhìn tôi bằng ánh mắt rung động đó. Tôi vừa chạy vừa nghĩ.
Ra khỏi bệnh viện, bên ngoài là mànđêm mát rượi. Vầng trăng sắp tròn treo lơ lửng giữa tầng không, ánhtrăng chiếu xuống như mang theo cả nỗi cảm thương trong từng tia sáng.Tôi bất giác bước chậm lại, cũng không hiểu mình đang đi tới đâu. Chỉ là mơ màng rời khỏi bệnh viện, đi ra đường lớn.
Đêm đã khuya, conphố rất tĩnh lặng. Thỉnh thoảng mới có tiếng xe đi qua. Tiếng xe từ xatiến lại, sát gần, rồi sau đó lại xa vút đi. Như nghiến qua đầu óc đangtê dại của tôi. Tôi bước về phía trước như người mất hồn, tới một ngãtư, tôi dừng lại. Ánh đèn xanh đỏ đan lại với nhau, tôi nên đi đâu đây?
Ý nghĩ đầu tiên là về chỗ Tưởng Nam, ở Thượng Hải này, đó coi như là nhàtôi rồi. Nghĩ đến Tưởng Nam, lòng tôi bắt đầu oán hận, mẹ kiếp, muộn thế này rồi tôi chưa về mà chị ta đến một cú điện thoại cũng không gọi hỏithăm. Rồi bỗng nhiên, tôi lại nghĩ: Có thể chị ta vẫn cho rằng tôi đangvui vẻ bên cô bạn học gì gì đó kia! Đương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-slow-trong-thang-may/71088/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.