Đối với Kiều Tịch mà nói, việc tối qua làm cho cô quấn quýt cũng không phải là nụ hôn đầu trở thành huyền thoại, mà là phải giải quyết hậu quả như thế nào. Cũng từng tính điện thoại an ủi cho người bị hại Lâm Tư Vi, nhưng mới vừa vang lên một tiếng thì đã bị cô tắt máy, thật sự là không có can đảm.
Vượt qua ngày cuối tuần quấn quýt cùng bất an đan như vậy.
Buổi sáng ngày thứ hai đến lớp học, Kiều Tịch xuyên qua cửa sổ hướng bên trong dò xét, Lâm Tư Vi đã ngồi ở vị trí của mình. Bên cạnh đặt một ly sữa vẫn còn nóng, anh chuyên chú nghiêng mặt ở đó giữa không khí mờ mịt, bộ dáng dịu dàng mà kiên nghị. Phận hoa si như Kiều Tịch chỉ biết lăng lăng nhìn, thình lình liền đón nhận ánh mắt đối phương đột nhiên liếc tới, đành phải chật vật dời tầm mắt.
Hít sâu hai lần, thật vất vả tiến vào lớp học, giả vờ đang tức giận không đâu định đi tới chỗ ngồi của mình, sau đó cũng không có gì xảy ra hướng người bên cạnh chào hỏi, “Tới sớm thế.”
“Ừ.” Lâm Tư Vi ăn bánh mì trong tay, mắt nhìn chằm chằm quyển sách trước mặt.
Có chút tẻ ngắt, thế là liều mạng ở trong đầu tìm kiếm chủ đề nói chuyện, “Khuya ngày hôm trước, cậu có xem trận thi đấu của Chelsey chưa? Nhưng mà thua mất rồi.”
“Ồ.” Đáp án như cũ vẫn là một chữ.
“Nhưng mà Torres biểu hiện cũng rất tốt.”
“Ừ.”
“Đều do không may mắn thôi, thật ra đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-nho-be-diu-dang-nhat/2459829/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.