Vũ Đồng đã làm ở Trung tâm đào tạo và dạy nghề được một tuần. Côgiảng dạy môn thiết kế nội thất công cộng. Nhưng cô chỉ tạm thay thếgiáo viên mới ra nước ngoài nghiên cứu mà thôi.
Điều kiện đãi ngộ khá tốt nhưng giờ làm việc thì hơi vất vả, bảy giờsáng cô đã phải đi ra khỏi nhà đến tận chín giờ đêm mới được về. Côquyết định tiết kiệm thời gian và tiền bạc nên mới đi tàu điện ngầm đếnchỗ làm.
Nhiều ngày nay cơ thể Vũ Đồng dần dần yếu đi, điều kiện vật chấtkhông tốt cộng thêm ốm nghén làm tinh thần cô trở nên bất ổn, cô thườngvô thức mà rơi nước mắt.
Vì đứa bé trong bụng, cô đã liên tục nhắc nhở chính mình rằng cô phải thật mạnh mẽ.
Ngày hôm sau, khi giờ học kết thúc lúc chín giờ, Vũ Đồng cảm thấy rất yếu, cô không thể đi ra ga tàu điện ngầm được và một cơn đau bụng trànđến, cô ngồi xổm trên đường nhưng ngần ngại không dám gọi xe taxi.
Lúc này, một chiếc xe dừng lại bên cạnh, đập vào mắt cô là một đôi giày thiết kế có phong cách rất quen thuộc.
Vũ Đồng miễn cưỡng ngẩng đầu lên xem là ai. Đối diện với cô không aikhác chính là Kính Hoài, đôi mắt anh sâu thẳm. Cô bị sốc, mãi không thốt lên được một lời nào.
“Làm thế nào mà anh biết tôi ở đây?”- Cuối cùng cô cũng nói.
“Miễn là tôi muốn thì người tôi tìm không trốn được.”- Giọng anh rấtnhẹ nhàng, nhưng cô biết đó là khởi đầu sự bùng nổ tức giận của anh.
“Anh căn bản không cần tôi, không cần phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-kien-cua-ma-vuong/97242/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.