Nhìn đến sắc mặt không ngừng biến đổi của anh, Vũ Đồng dấy lên mộtniềm khoái cảm âm thầm. cô trừng mắt liếc anh một cái, không nói mộtcâu, lập tức xoay người rời đi nhưng anh rất nhanh kéo cô lại.
“Vũ Đồng, nếu cô dám dời khỏi căn phòng này, tôi cam đoan đời này côđừng mơ tưởng sẽ gặp được Niệm Dư dù chỉ một lần!”- Kính Hoài hung dữ uy hiếp cô.
“Anh thì có cái lý do gì nữa để giữ tôi lại nơi này?”- Cô phẫn nộ hét lớn. “Anh sớm đã chán ghét tôi, tôi không có tư cách gặp đứa con tôirứt ruột đẻ ra, như vậy càng không có lý gì để tôi tiếp tục làm ngườitình của anh cả!”
“Không phải nơi nào cũng có mà cũng không phải ai cũng có thể thỏamãn tôi.”- Lời vừa ra khỏi miệng, Kính Hoài thật sự hối hận. Anh đã bịcô làm cho điên lên rồi, anh chỉ biết là mình không hề muốn cô rời đi mà chỉ muốn cô ở lại bên anh. Anh tốn trăm mưu ngàn kế để giữ chân cônhưng lại không hề nghĩ tới sẽ có cái kết quả này.
Anh chỉ có thể cùng ngôn từ làm thương tổn cô để khiến nội tâm bất an của mình bình tĩnh lại.
Phẫn nộ như đám mây giăng đầy tâm trí Kính Hoài. Một tay anh giữ chặt cô, tay kia thô bạo xoa nắn, dày xéo ngực cô. “Cơ thể cô rất đẹp, vừagợi cảm lại mê động lòng người. Tôi chỉ muốn cô ở lại nơi này để tiếptục thỏa mãn nhu cầu của tôi!”
“Không! Anh đi mà tìm cái cô Ái Nguyên kia đi.”- Vũ Đồng ra sức qẫy đạp, hận đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-kien-cua-ma-vuong/97241/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.