Edit: Vĩnh Y
Đại thiếu gia chính là đại thiếu gia. Ở trong phủ này, trừ lão gia, lão phu nhân cùng phu nhân ra, đại thiếu gia chính là người tôn quý nhất. Lưu thị kia gặp mặt cũng đều phải tôn xưng một tiếng “Đại thiếu gia” mà không dám lấy trưởng bối tự cho mình là hơn. Những tên nô tài kia mới nhìn thấy Thẩm Thịnh Khuynh đột nhiên xuất hiện, đạo lý nào mà lại không sợ hãi.
Phượng Chi nhìn thấy Bạch Thuật đang đi tới hướng mình, lúc đấy liền buông lỏng tay, vội vàng cầu cứu Lưu thị: “Nhị phu nhân, Nhị phu nhân, người cứu mạng!”
Ngày thường bọn họ ở viện mình mới có thể gọi “Nhị phu nhân”, phải biết xưng hô như thế này cũng không thể tùy tiện gọi được. Lưu thị chỉ là thiếp, cũng không phải là trắc thất, đây chính là một khác biệt cực lớn. Trắc thất mặc dù không sánh được với chính thê, nhưng cũng là cưới vào, hành lễ bái đường cùng lão gia, Lưu thị này thật là to gan! Thẩm Thịnh Khuynh vừa nghe lời này, liền cười lạnh nói: “Lưu di nương, ta ngược lại không biết từ lúc nào cha cho bà địa vị, nếu là có chuyện như này thật tốt, cha không nói cho tổ mẫu và mẹ thì thật là không nên.”
Lưu thị nghe được hai chữ “Nhị phu nhân”, đắc ý thoải mái như ngày thường đã sớm không thấy đâu rồi. Lời này để những nô tài khác nghe được, thậm chí là phu nhân hoặc lão gia nghe được nàng cũng không lo lắng tới vậy. Duy chỉ có để cho Thẩm Thịnh Khuynh nghe được cái chữ này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-huong-che-huong/1371047/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.