Edit: Lũy Niên
Lúc hai người quay trở về viện. Thất Tử lúc này mới cười nói: " Đại thiếu nãi nãi...Lúc nãy vẻ mặt kia của Lưu di nương thật đáng xem. Bao nhiêu năm rồi, bà ta chưa từng chịu thua thiệt như vậy! "
Thật ra trong lòng y rất khẩn trương, ngay cả tim cũng suýt thì nhảy ra ngoài. Hơn nữa, đây là lần đầu tiên y nói như vậy. Nhưng mà, đời trước y luôn làm tổ trong nhà. Các loại tiểu thuyết, phim truyền hình xem cũng không ít, cộng thêm khi ở Ninh gia được hun đúc rèn luyện mấy ngày. Tuy rằng, mặt mũi của Lý thị y không muốn nhìn nhưng cũng phải nhìn. Nên có thể bắt chước vẻ bề ngoài của bà ta. Chỉ là y cảm thấy, đường đường là một nam nhân, làm những chuyện như vậy có điểm kỳ cục. Haizzz, ai nói do danh phận của y bây giờ quá đặc thù chứ? Lúc này nghe Thất Tử nói như vậy, y có hơi ngại ngùng sau đó có chút hoảng: " Ta vừa nãy không gây chuyện cho Đại thiếu gia chứ? "
Thất Tử vội vàng lắc đầu: " Đương nhiên là không có. Người làm rất tốt. Vốn là Đại thiếu gia sai tiểu nhân đi theo người, chỉ là vì sợ ngài sẽ bị thua thiệt. Không nghĩ đến, người có dọa sợ mấy nô tài ở phòng bếp. Người không biết đâu, mấy người ở phòng bếp kia đều là kẻ thích nịnh bợ. Đại thiếu gia không được cưng chiều như Nhị thiếu và Tam thiếu, cho nên dù là đích trưởng tử. Cho nên với Đại thiếu gia không coi ra gì, chỉ biết nịnh nọt mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-huong-che-huong/1371039/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.