Sau khi trải qua một vòng chụp hình dài , Ngụy Cửu chịu khổ “Buộc chặt ngược đãi” cuối cùng tự do .
Cái đầu mào gà trước mắt kia lưu luyến không rời mà cùng bọn họ cáo biệt thì, anh ta cao hứng mà đều nhanh chảy ra đến nước mắt.
“Trong khoảng thời gian này vất vả anh , Cửu ca, em quay về Mĩ đem ảnh chụp sửa lại sau sẽ gởi cho mấy người một phần .” Trịnh khốc cùng Ngụy Cửu thân thiết mà nắm tay, liếc mắt Tạ Vấn Thiên đứng một bên , ở bên tai Ngụy Cửu thấp giọng nói, “Hảo hảo chăm sóc điều giáo sư của anh, kỳ thật cậu ta cũng chẳng qua chỉ là đứa trẻ to xác.”
Ta bộ dạng như thế thì tràn ngập tình thương của cha sao ? !
Ngụy Cửu khóe miệng run rẩy một chút, cũng không biết lời Trịnh Khốc này đối với mình mà nói là hưởng thụ không được,nhưng mà lúc hắn quay đầu cùng ánh mắt trong vắt của Tạ Vấn Thiên chạm nhau cùng một chỗ , hắn mới cảm thấy được đứa trẻ to xác này thật đáng yêu.
“Đi thôi, đi trở về.”
Tạ Vấn Thiên nhìn theo tên vô sự không đăng tam bảo điện* kia, nói chuyện một mình với bạn già của mình nhất định có phiền toái, chờ xe đi xa, lúc này mới đến gần bên người Ngụy Cửu.
_ vô sự không đăng tam bảo điện: kẻ không có chuyện phiền não thì không cần đi chùa cúng bái.
Ngụy Cửu thật dài mà nhẹ nhàng thở ra, còn đang đối với khói ô tô vẫy tay nói lời tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-giao-su-dich-chuc-nghiep-dao-duc/2782962/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.