Mộc Miên ngồi yên lặng nhìn anh lái xe. Khoảng 10 phút thì đến nơi. Anh đưa cô đến một bờ hồ lãng mạn trong thành phố. Lúc cô mở cửa định xuống xe thì anh lên tiếng:
- Em ngồi yên đó.
Mộc Miên khá bất ngờ nhưng cũng làm theo. Anh xuống xe rồi vòng qua bên cạnh mở cửa đỡ cô xuống rồi khoá xe. Anh đưa cô đến chiếc ghế đá bên cạnh bờ hồ. Cả hai ngồi xuống rồi nhìn nhau.
Ngồi một lúc thì cô thấy bắt đầu lạnh. Hôm nay do thấy nắng ấm lên cô tưởng trời lạnh sẽ qua nên không mặc áo ấm nhưng đến tối thì nhiệt độ lại xuống. Tuấn Minh nhìn sang bên cạnh thấy cô nhẹ run vai anh cởi áo ngoài ra đắp người cô rồi lên giọng quở trách:
- Tôi nghĩ mẹ em không thả em ra để em trưởng thành thì quả thật không sai.
Nghe anh nói, Mộc Miên nhìn sang anh với ánh mắt không hiểu là ý gì:
- Là sao ạ?
Tuấn Minh nhìn cô từ trên xuống:
- Trời như thế này mà em còn không biết đem theo áo ấm. Thực sự không thể tưởng tượng được rằng khi không có mẹ bên cạnh em sẽ như thế nào.
Mộc Miên nghe vậy thì không khỏi xấu hổ. Chính bản thân cô còn không thể chăm sóc được thì làm sao cô làm vợ người ta được chứ. Mẹ cô quả nói không sao bản thân cô khó có thể làm hài lòng được anh.
Thấy cô trầm ngâm như vậy anh cũng biết cô đang thấy xấu hổ liền xoa dịu bầu không khí:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dieu-do-co-thuc-su/3361463/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.