Tiết Cảnh Úc quả nhiên là người khéo ăn khéo nói, chỉ vài ba câu đã vạch rõ sự mạo phạm của Tiêu Tấn Ngôn đối với ta.
Ta im lặng lắng nghe, đợi hắn nói xong mới nghẹn ngào khóc lớn: "Hoàng thúc phụ, phụ vương, mẫu phi cùng các ca ca rõ ràng là vì nhiễm dịch bệnh mà không qua khỏi, Tiêu tướng quân lại vu oan con là kẻ khắc tinh, hại c.h.ế.t cả nhà. Xem ra, con sống trên đời này chính là một sai lầm, đáng lẽ lúc trước nên cùng c.h.ế.t với bọn họ, cũng khỏi phải chịu nhục nhã bởi bề tôi như ngày hôm nay!"
Ta khóc đến mức đau lòng muốn chết, đứng dậy thẳng hướng cột trụ trên đại điện mà đ.â.m đầu vào!
Hoàng đế vốn là kẻ giả nhân giả nghĩa, vô cùng coi trọng hư danh, cho dù có hận không thể g.i.ế.c c.h.ế.t ta, cũng tuyệt đối không thể để ta bị bức tử trước mắt bao người, nếu không chẳng phải là chứng thực sự bạc bẽo, không dung nổi con gái của Tiên Thái tử của hắn sao?
Thái giám cung nữ mắt nhanh tay lẹ ngăn cản ta, ta cũng không tiếp tục đ.â.m đầu vào cột nữa, chỉ cúi đầu nức nở khóc.
"Đừng khóc nữa, hoàng thúc phụ tự sẽ làm chủ cho con."
Hoàng đế lạnh lùng nhìn Tiêu Tấn Ngôn, hiển nhiên là đối với một loạt hành động của hắn tối nay rất bất mãn, trầm giọng nói: "Tiêu Tấn Ngôn hành vi không kiểm điểm, kẻ dưới phạm thượng thật sự đáng ghét, niệm tình hắn vừa lập chiến công, trượng trách hai mươi để răn đe!"
Ngay từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diet-dich/3737546/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.