Tiêu Tấn Ngôn sắc mặt phức tạp, đôi mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào ta, hỏi một câu vô cùng vô liêm sỉ: "Công chúa vì sao lại từ hôn trước mặt mọi người?"
Ta không trả lời câu hỏi của hắn, nghiêng người định tiếp tục đi, lại bị hắn nắm chặt cổ tay.
"Khiếu Khiếu xuất thân thấp hèn, nhiều nhất cũng chỉ là được nạp làm thiếp, cho dù sinh con ra thì địa vị cũng không thể vượt qua được ngươi, sao ngươi cứ phải bức người như vậy?”
“Không chịu buông tha không phải là bản công chúa, mà là Tiêu tướng quân ngươi mới đúng."
Nhớ lại những chuyện kiếp trước, mỗi lỗ chân lông trên người ta đều tràn đầy thù hận, hận không thể lập tức rút cây trâm vàng, đ.â.m xuyên qua tim Tiêu Tấn Ngôn.
Nhưng ta không thể.
Kế hoạch báo thù của ta mới chỉ bắt đầu, phải từng bước thực hiện, không thể đi sai một bước nào.
"Chờ Khiếu Khiếu sinh con xong, dù là trai hay gái đều bế về bên cạnh ngươi nuôi nấng, đây là sự nhượng bộ lớn nhất của bản tướng quân rồi."
Lúc nói câu này, trong mắt Tiêu Tấn Ngôn toát lên vẻ kiêu ngạo, cứ như thể đã ban ơn cho ta vậy.
"Tiêu tướng quân dựa vào đâu mà cho rằng, bản công chúa sẽ bằng lòng nuôi con của một ả nha hoàn hèn hạ?"
Ta bị câu nói vô liêm sỉ của Tiêu Tấn Ngôn chọc cười, nhìn vào ánh mắt hung ác của hắn, khinh thường nói: "Còn nữa... bản công chúa có thói quen sạch sẽ, không thích dùng đồ thừa của người khác."
"Ngươi..."
Tiêu Tấn Ngôn thấy ta không chịu khuất phục, càng thêm tức giận: "Ngươi cho rằng sau chuyện hôm nay, ngươi còn có thể gả cho ai khác được nữa sao? Nhà nào mà chấp nhận một nữ nhân ghen tuông, khắc c.h.ế.t cả nhà chứ!"
Vừa nghe thấy câu này, tim ta đau nhói, suýt chút nữa không thở nổi.
Kiếp trước, Tiêu Tấn Ngôn và Tiêu phu nhân chính là như vậy, hở ra là mắng ta là sao chổi khắc c.h.ế.t cả nhà, lấy cớ trừ xui xẻo mà bắt ta ở trong cái viện hẻo lánh nhất.
Lâm Khiếu Khiếu càng thêm độc ác, cách hai bữa lại sai nha hoàn, bà tử tìm đạo sĩ đến trừ tà, lấy bùa vàng dán khắp nơi, mùi giấy thiêu khó chịu quanh năm không tan.
Lâu dần, ta cũng thật sự tin rằng chính mình đã hại c.h.ế.t cha mẹ và các huynh, suốt ngày u uất, chỉ biết khóc.
Bây giờ xem ra, Tiêu Tấn Ngôn chính là cố ý g.i.ế.c người bằng tâm, không chỉ muốn hành hạ ta đến chết, ngay cả khi c.h.ế.t cũng không để ta được yên ổn.
Không bằng súc sinh!
Hận ý dâng trào, ta không nhịn được nữa, giáng cho Tiêu Tấn Ngôn một cái tát thật mạnh.
Tiêu Tấn Ngôn không ngờ tới ta lại dám ra tay với hắn, sau khi hoàn hồn liền nổi giận, giơ tay lên định đánh ta.
Ta không hề né tránh, lạnh lùng nói: "Tiêu tướng quân nên suy nghĩ cho kỹ, tội danh vu khống rồi đánh công chúa hoàng thất là gì!"
"Vu khống?"
Tiêu Tấn Ngôn cười lạnh: "Ai nhìn thấy?"
"Thật trùng hợp, hạ quan vừa đúng lúc nhìn thấy."
Ngay lúc ta đang âm thầm suy nghĩ không biết nên ứng phó thế nào, thì đúng lúc từ phía sau truyền đến một giọng nói lạnh lùng quen thuộc.
"Tiêu tướng quân dám cả gan phạm thượng, liên tiếp xúc phạm tới tiên Thái tử, còn tùy ý dây dưa, bôi nhọ Vĩnh Ninh công chúa, thật khiến hạ quan mở rộng tầm mắt."
Là Tiết Cảnh Úc.
Hắn đến rồi!
Ta bỗng nhiên quay đầu lại, khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, kích động đến mức suýt nữa rơi nước mắt.
Tuy chức quan Ngự sử không cao, nhưng lại có quyền hạn đặc biệt, trên có thể can gián lỗi lầm của vua, dưới có thể can gián lỗi lầm của quần thần, bất cứ người nào cũng phải nể mặt vài phần.
Quan trọng nhất là Tiết Cảnh Úc là người cương trực công chính, xưa nay sống một mình, không hề có ý kết bè kết phái, lại thêm tuổi còn trẻ mà tài học hơn người, trên dưới triều đình không ai hoài nghi nhân phẩm của hắn
Huống chi hắn xuất thân từ Tiết thị nhất tộc.
Triều đại này từ xưa đến nay coi trọng văn hơn võ, thế gia dòng dõi văn quan có ảnh hưởng rất lớn trong triều.
Tiêu Tấn Ngôn có thể vô pháp vô thiên mà ức h.i.ế.p ta, nhưng lại không dám đối đầu với Tiết Cảnh Úc.
Thấy Tiết Cảnh Úc, trong mắt Tiêu Tấn Ngôn lóe lên một tia kiêng dè, theo bản năng buông tay ta ra, thản nhiên nói: "Bản tướng quân chỉ là nói chuyện với công chúa vài câu, Tiết đại nhân hiểu lầm rồi."
"Tuy hạ quan không thông minh, nhưng cũng không đến mức tuổi còn trẻ mà đã lãng tai."
Tiết Cảnh Úc không chút cảm xúc nhìn Tiêu Tấn Ngôn, cung kính chắp tay với ta: "Công chúa yên tâm, hạ quan sẽ bẩm báo lại mọi chuyện đã nghe thấy và nhìn thấy cho hoàng thượng, xin hoàng thượng định đoạt."
Ta cảm động vô cùng: "Đa tạ Tiết đại nhân."
Nói đoạn, ta cố gắng nấc lên vài giọt nước mắt, khóc lóc đi theo sau Tiết Cảnh Úc trở về yến tiệc.