2h sáng. Tiếng chuông điện thoại làm Diệp tỉnh giấc, là Dũng gọi, Diệp ngơ ngác, không hiểu anh gọi gì giờ này? Cô lưỡng lự không muốn nghe máy, khuya rồi nói chuyện bố mẹ sẽ thức giấc, hơn cả là ban ngày đi xe đường dài nên mệt, tâm lý muốn ngủ tiếp hơn là nói chuyện. Kể ra hai người giận nhau cũng lâu rồi chưa nói chuyện, chính xác là anh ấy giận nhiều hơn, nhưng mấu chốt là do cô chuyển nơi ở nên Dũng cứ trách móc mãi khiến Diệp thấy chán. 
Diệp ấn tắt đi, định nhắn tin lại cho Dũng nhưng anh không chịu, lại gọi tiếp. Không làm ngơ được, cô đành nghe máy: 
Em đây! 
Anh nhớ em. 
Giọng Dũng nhẹ nhàng trong điện thoại, Diệp tỉnh cả người, gần sáng gọi điện kêu nhớ thương thế này thật khủng bố người khác mà. Đây có được tính là làm lành không nhỉ? 
Anh ngủ muộn thế? Tại sao giờ này anh chưa ngủ? 
Em vẫn còn quan tâm anh sao? Anh không ngủ được chẳng phải là tại em à? Em coi anh là cái gì vậy Diệp? 
Dũng được đà trách móc, vừa yêu lại vừa giận, cảm giác này thật khó chịu đến phát điên. 
Trước câu nói của Dũng, Diệp chỉ biết im lặng, nếu tiếp lời chắc chắn anh sẽ lại xoáy sâu vào vấn đề chuyển nơi ở rồi bỏ rơi anh này khác. Có đôi lúc Diệp thấy anh chấp nhặt như trẻ con vậy. 
Em thực sự thích anh ta hơn anh? 
Em nói đi, tại sao lại như thế? 
Ngập ngừng một lúc Dũng nói ra câu ấy, vì thực sự 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep/2216561/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.