Chương trước
Chương sau
Thương lượng xong, Địch Tu Tư mới trở về đông cung, khi vừa vào trong thì thấy Chính Khả Xuân và Phùng Xuân vẻ mặt sức cùng lực kiệt đang ngồi trên bậc thang mà bên vách tường Tuyết Kiều vừa vịn vách tường vừa thì thào “ trước khóa Phùng Xuân, sau khóa Chính Khả Xuân tỷ tỷ” nghe rất khó hiểu, Địch Tu Tư nhìn thấy lại rất muốn cười, cảm giác nặng nề khi nghị sự bị đánh tan không ít.

” Tuyết Kiều, ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Địch Tu Tư buồn cười tiêu sái tiến lên.

Tuyết Kiều đang cố gắng tập bước đi, bất thình lình nghe tiếng của Địch Tu Tư thì giật mình, xoay người, quên vịn vào tường nên loạng choạng té ngã cũng may được Địch Tu Tư đỡ lấy, ôm nàng vào lòng trêu đùa “ nhiệt tình như vậy sao? Ta mới đi có một lát mà đã yêu thương nhung nhớ vậy sao?’

” Địch Tu Tư, ngươi làm cái gì đứng ở phía sau dọa người, ngươi không phát hiện ta đang ở cố gắng luyện tập đi đường sao?” Tuyết Kiều có chút mất hứng

“Ngươi luyện tập như vậy là vô dụng, chưa từng thấy có người học bước đi mà phải có đồ vật giúp đỡ, nếu như vậy thì vĩnh viễn cũng không học được a, phải bỏ hai tay ra, tự mình bước đi”

“nhưng mà như vậy sẽ bị ngã sấp, rất đau nha” Tuyết Kiều tức giận trợn to hai mắt, hắn nghĩ nàng thực ngu ngốc sao? Buông tay thì nàng chắc chắn sẽ bị ngã a, rất đau, tay nàng đã bị bầm xanh bầm tím rồi.

“Vài lần rồi sẽ quen thôi, hơn nữa nếu không vậy thì sẽ không nhanh biết đi được, chưa từng nghe nói có yêu tinh sau khi biến thành hình người còn phải học bước đi a”

Địch Tu Tư nếu sinh vào thời hiện đại tuyệt đối có tư cách làm giám sát kỷ luật, nhưng mà ngoài miệng nói thế thôi chứ hắn cũng không thực sự muốn nàng bị té, nếu không thì lúc trước đã không vội đỡ lấy nàng.

“ Ai quy định yêu tinh biến ra chân thì nhất định sẽ biết cách biết đi chứ” Tuyết Kiều buồn bực phản bác

” Không có ai quy định, nhưng ngươi thử hỏi Chính Khả Xuân các nàng xem, sau khi các nàng biến thành hình người có ai chỉ các nàng phải bước đi thế nào không? các nàng bẩm sinh đã biết a” Địch Tu Tư thực sự dở khóc dở cười, cũng không phải là tiểu hài tử, thế mà còn cần chỉ dạy bước đi sao?

“Ngươi là ghét bỏ ta ngu ngốc sao?” Tuyết Kiều trở nên nhạy cảm

“Cái đầu nhỏ bé của ngươi suy nghĩ bậy bạ gì đó, ta sao lại chê ngươi ngu ngốc? ta là chuẩn bị tự mình dạy ngươi bước đi nha” Địch Tu Tư đưa tay chỉ vào trán Tuyết Kiều nói

” Thật sự vậy tốt quá, ta cảm thấy ta cũng đã có tiến bộ, tiếc là Chính Khả Xuân tỷ tỷ và Phùng Xuân đã không còn sức giúp ta nữa” Tuyết Kiều hưng phấn nói.

Địch Tu Tư cuối cùng cũng biết một người luôn chú trọng hình tượng, khi thấy hắn đều lập tức tiến tới nghênh đón như Chính Khả Xuân và Phùng Xuân hôm nay vì sao phải ngồi im rồi, ngay cả một chút khí lực cũng không có. Không biết mới có nửa ngày mà Tuyết Kiều đã gây sức ép cho hai người bọn họ thế nào mà làm các nàng mệt như vậy, vừa nhìn bọn họ với ánh mắt cảm kích, biết ơn, vừa nói với Tuyết Kiều “ ngươi nha, để ta giúp ngươi đi, ngươi bước theo ta nha, ta bước một bước, ngươi bước theo một bước, hiểu chưa?”

” Nga, tốt!” Tuyết Kiều cầm lấy tay của Địch Tu Tư, gật đầu

Địch Tu Tư giống như dạy một đứa trẻ tập đi, bước chân phải lên trước, Tuyết Kiều cũng nhanh chóng làm theo, gót chân vừa chạm đất, người đã lung lay nhưng nhờ có Địch Tu Tư đỡ nàng nên không sao, vậy mà đương sự còn không chút ý thức “ khóa Phùng Xuân, hảo”

” Tuyết Kiều, bước chân của ngươi quá mạnh, cần phải chậm lại, hơn nữa bàn chân chạm đất trước chứ không phải là gót chân, hơn nữa khóa Phùng Xuân là cái gì?”

“Thì ra phải là chạm bàn chân trước a, được, ta thử lại một lần xem sao, hai chân đều dùng cách này phải không?” Tuyết Kiều ra dáng ham học hỏi.

Nhìn thấy Địch Tu Tư gật đầu, nàng mới an tâm mà giải thích “ Địch Tu Tư, ngươi thực ngu ngốc, ta không phân biệt được chân trái với chân phải cho nên lúc nãy Phùng Xuân nói cho ta biết cái chân gần với nàng là chân phải, còn gần với Chính Khả Xuân tỷ tỷ là chân trái, cho nên ta mới đặt chân cho hai cái chân, ngươi biểu ta bước chân phải cho nên ta mới nói là bước Phùng Xuân a”

Địch Tu Tư đổ mồ hôi trán, lần đầu tiên mới gặp một người không phân biệt được chân trái với chân phải, còn đúng lý hợp tình nói người ta ngu ngốc, loại chuyện này e là chỉ có mình Tuyết Kiều mới dám nói, buồn cười chỉ vào chân nàng nói “ hiện tại bên cạnh chân của ngươi không có Phùng Xuân, bên kia cũng không có Chính Khả Xuân, ngươi làm thế nào để phân biệt được chân trái với chân phải hả”

“Ách, thì là do ngươi bước chân này a” Tuyết Kiều ngẩn người, sau đó chỉ vào cái chân của Địch Tu Tư nói

“Chân này là chân trái nên chân bên cạnh chắc chắn là chân trái, thực dể phân biệt có phải không?” Địch Tu Tư lập tức nhân cơ hội này mà giáo dục nàng

Tuyết Kiều nhìn hai chân rồi thành thực lắc đầu “ ta đã biết, nhưng mà nếu không có ngươi cùng đi bên cạnh thì ta làm thể nào để phân biệt được chân của mình mà bước?”

Địch Tu Tư vỗ trán, thực muốn than trời “ vậy lúc ngươi ở Xà tộc, không phải đã ăn cơm Bắc Dao Quang nấu sao?”

Tuyết Kiều gật đầu,” Ân, có nếm qua, cái đó và ăn quan hệ gì?”

” Đương nhiên là có quan hệ, ta hỏi ngươi, ngươi dùng tay nào để cầm đũa? Thực ra tay cầm đũa là tay phải, ứng với nó chính là chân phải, còn cái còn lại chính là tay trái, chân trái “ Địch Tu Tư quyết định lựa chọn phương pháp giảng dạy trực quan sinh động hơn, không phân biệt được trái phải không phải là chuyện lớn gì nhưng lại rất quan trọng, nếu khi nàng chạy trốn mà còn phai băn khoăn, suy nghĩ xem bên nào là bên trái, bên nào là bên phải thì còn kịp sao?

Nhưng mà câu trả lời của Tuyết Kiều làm Địch Tu Tư cười ra nước mắt “ ta dùng cả hai tay để ăn”

Chính Khả Xuân và Phùng Xuân nhịn không được mà bật cười thành tiếng “ điện hạ, các biện pháp có thể dùng, các thiếp đều đã thử qua nếu không thì cũng không mệt đến mức này, người vẫn nên nghĩ thêm cách khác đi”

Thanh âm của Phùng Xuân hơi khàn, hiển nhiên là vì dạy cho Tuyết Kiều mà tốn không ít nước miếng, đáng tiếc là đều không có hiệu quả, tập cả buổi điều duy nhất đạt được là Tuyết Kiều cũng đã biết khi Địch Tu Tư bước chân phải đi thì nàng sẽ nói “khóa Phùng Xuân”, tuy rằng chưa kịp chuyển hóa ba từ này thành chân phải nhưng có thể tiếp thu được như vậy cũng không dễ dàng gì, cho nên Chính Khả Xuân và Phùng Xuân đã thấy thành công mỹ mãn.

Bây giờ điện hạ đã trở về thì giao trọng trách lại cho hắn đi.

” Được rồi! Được rồi! coi như ta chưa nói gì, chúng ta thử lại lần nữa” Địch Tu Tư quyết định từ bỏ ý định giúp nàng phân biệt trái phải, thầm nghĩ tập trung dạy nàng cách bước đi đã.

” Nga!” Tuyết Kiều lập tức gật đầu, còn chăn chú học hỏi, thấy Địch Tu Tư bước đi thì nàng cũng bước, hắn thu chân về thì nàng cũng thu lại, nghe lời hắn để bàn chân chạm đất trước nhưng vẫn lung lay sắp ngã, Địch Tu Tư bất đắc dĩ nói “ Tuyết Kiều, ngươi nhớ phải học đi rồi mới chạy, nhất định phải bàn chân chạm đất trước rồi mới tới gót chân, mà khi lui lại thì làm ngược lại nếu không sẽ rất dễ bị ngã, ngươi hiểu chưa?”

” Địch Tu Tư, làm nhân loại thật sự không dễ dàng gì a, chỉ học đi thôi mà cũng phức tạp như vậy, ta thực sự là rất bội phục bọn họ” Tuyết Kiều có chút cảm thán nói.

Địch Tu Tư nhịn không được trợn mắt “ Tuyết Kiều, nhân loại muốn làm người tốt thì không dễ dàng nhưng yêu tinh chúng ta muốn giống như con người thì dễ dàng hơn, tiếc là không biết vì sao ngươi lại là một ngoại lệ, bất quá cũng không sao, chúng ta có nhiều thời gian để học, bỏ chân ra, tốt, lại bước đi, rồi chân kia nhất lên. Ân, tốt lắm, chính là như vậy, Tuyết Kiều làm tốt lắm”

Tuyết Kiều được Địch Tu Tư dìu, giống như đứa nhỏ đang tập đk, bước từng bước một, Địch Tu Tư thấy nàng ham học hỏi trong lòng cũng ấm áp hơn, không thấy mệt.

Tuyết Kiều thực sự muốn giống như bọn họ, không muốn làm người khác biệt, không muốn người ta sợ hãi cái đuôi của nàng, cho nên tìm mọi cách để biến ra hai chân. Bây giờ có được rồi lại không biết phải sử dụng thế nào, còn khóc lóc, Địch Tu Tư thấy Tuyết Kiều như vậy cảm thấy có chút kiêu ngạo lại thấy ấm lòng, phần nhiều lại là đau lòng, nghĩ lại mấy ngày qua hắn đối với nàng thật tệ nên trong lòng âm thầm quyết định, sau này hắn nhất định phải yêu thương nàng gấp đôi, cho nàng tất cả sự yêu thương, chăm sóc, làm cho nàng cảm nhận được tình cảm và sự quan tâm của hắn.

Hắn khát vọng được cùng nàng trải qua vô số ngày trong tương lai, không cần quan tâm nàng có phải là Nhân Ngư hay không, không để ý pháp lực và đạo hạnh của nàng cao hơn hắn nhiều, thích chỉ đơn giản là thích thôi, hắn quyết định không trốn tránh nữa.

” Tuyết Kiều, sau này nếu ngươi thích nghịch nước, ta sẽ kiếm một cái hồ lớn hơn nữa, giống như nơi quê nhà ngươi để ngươi chơi đùa, được không?” vừa dìu nàng đi, vừa nhẹ giọng hỏi.

” Thật vậy chăng? Thật tốt quá! Cám ơn ngươi Địch Tu Tư!” Tuyết Kiều lập tức cao hứng ngẩng đầu lên, hướng về phía Địch Tu Tư liền mỉm cười ln.

Quả nhiên nhìn thấy cao hứng tươi cười của nàng, Địch Tu Tư càng cảm thấy hắn phải thực hiện lời hứa của mình “ Tuyết Kiều, ngày mai nên ngoan ngoãn ở trong nhà, đừng đi đâu, chúng ta đã tìm được một ít manh mối về kẻ ngoại nhân kia, tính ngày mai sẽ đi bắt nó”

Tuyết Kiều đột ngột dừng bước “ tìm được rồi sao? Là ai mà xấu như vậy, còn mấy người mất tích có tìm được không? có muốn ta đi cùng không, ta có thể hỗ trợ”

” Bây giờ còn không biết, chỉ mới có chút manh mối thôi, ngày mai mới đi chứng thật, ngươi không cần đi, ta đi là đủ rồi” Địch Tu Tư vội vàng lắc đầu, dù sao thân phận và đạo hạnh của Tuyết Kiều cũng chỉ có một mình hắn biết, nếu ngày mai hắn thực sự phải giao đấu với Phệ Linh Giao mà Tuyết Kiều lại ra tay giúp hắn, vậy không phải sẽ để cho cả tộc biết sao? Đến lúc đó vấn đề sẽ còn nghiêm trọng hơn cả chuyện của Phệ Linh Giao.

” Ngươi sợ ta không thể bảo hộ ta chính mình sao? Phải biết rằng ta so với ngươi–”

Tuyết Kiều còn chưa nói xong đã bị Địch Tu Tư che miệng lại “ không phải, thực ra ta muốn ngươi ở lại đây để bảo hộ cho Phùng Xuân và Chính Khả Xuân, ngươi cũng biết là pháp lực các nàng không cao mà. Nếu ngươi cũng đi, tên bại hoại kia lại đến đây thì tính làm sao bây giờ? Chẳng lẽ Tuyết Kiều không muốn bảo hộ cho các nàng sao? Ta dù thế nào cũng lợi hại hơn các nàng, đúng không?”

Tuyết Kiều mở to mắt nhìn Địch Tu Tư rồi lại nhìn Chính Khả Xuân và Phùng Xuân đang ngồi trên bậc thang, nghĩ một hồi rồi gật đầu, lúc này Địch Tu Tư mới buông tay khỏi miệng nàng, Tuyết Kiều lập tức nghĩa bất dung từ nói “ Địch Tu Tư, ngươi nói đúng, ngày mai ta không đi, ta ở trong nhà”

“Vậy mới ngoan, mọi chuyện nhờ Tuyết Kiều nha” Địch Tu Tư mỉm cười, Phùng Xuân và Chính Khả Xuân tuy không biết bọn họ đang nói gì nhưng thấy điện hạ tươi cười như vậy thì cũng đoán được chắc chắn điện hạ đã nói gì đó để lừa Tuyết Kiều cô nương đơn thuần rồi, nhưng mà chắc cũng vì muốn tốt cho nàng mà thôi, cho nên bọn họ cũng không vạch trần, chỉ ngồi xem kịch hay mà thôi.

” Không thành vấn đề, giao cho ta đi, ngươi đi sớm về sớm thì tốt rồi, nếu–”

” Ta biết, nếu không được, nhất định sẽ để ngươi đi xem náo nhiệt!”

Địch Tu Tư vội vàng ngăn cản lời của nàng, chỉ có này tiểu nhân ngư mới có thể luôn nói hắn‘ không nên thế này, phải làm thế kia, mà không biết rằng hai từ không được rất dễ dàng làm tổn thương tự trọng của nam nhân, nhưng nghĩ đến suốt tối hôm qua hắn bị tiểu nhân ngư này dùng tay ép cho thiếu chút nữa là không được thật rồi.

Quả thật là chính là khắc tinh của hắn a, hắn là nam tử đẹp nhất thiên hạ, thông minh siêu tuyệt thế nhưng lại bị thua trên tay một tiểu nhân ngư không hiểu sự đời, thế nhưng hắn lại vui vẻ chịu đựng, thật đúng là hắn cũng coi thường cả bản thân mình.

” Được rồi!” Tuyết Kiều hiển nhiên là hài lòng với sự tự giác của hắn, dùng sức gật gật đầu.

Hai người vừa nói chuyện vừa tập đi, vừa lúc đi tới trước mặt Phùng Xuân và Chính Khả Xuân mà các nàng lại đang ngây ngốc nhìn bọn họ, còn run run tay chỉ mà mãi không nói được tiếng nào.

Tuyết Kiều cùng Địch Tu Tư ngạc nhiên, khó hiểu nhìn các nàng, nghĩ là sau lưng bọn họ có gì đó, cả hai cùng quay người nhìn xem nhưng không thấy gì, liền xoay người lại kinh ngạc hỏi “ Chính Khả Xuân, Phùng Xuân, các ngươi chỉ cái gì?”

” Tuyết, Tuyết Kiều cô nương, nàng, nàng–” Phùng Xuân lắp ba lắp bắp làm cho Địch Tu Tư càng nôn nóng hơn “ Phùng Xuân, Chính Khả Xuân, rốt cuộc là có chuyện gì? Các ngươi muốn nói Tuyết Kiều bị làm sao?”

Địch Tu Tư đi tới sát bên hai người, dùng sức kéo họ đứng lên.

Mà Tuyết Kiều cũng có chút lo lắng chạy tới đẩy Địch Tu Tư ra, mất hứng nói “ Địch Tu Tư, ngươi sao lại thô lỗ với các nàng như vậy?”

Còn lo lắng nhìn hai người kia “ Chính Khả Xuân tỷ tỷ, ngươi bị sao vậy? đừng làm ta sợ”

” Không, không phải, ta là muốn nói, tuyết, Tuyết Kiều cô nương đã có thể bước đi” Chính Khả Xuân rốt cuộc cũng nói được điều muốn nói.

” A” Địch Tu Tư cũng có phản ứng, tầm mắt đầu tiên là nhìn xuống chân Tuyết Kiều, sau đó nhìn lại nơi bọn họ đang đứng, nếu hắn nhớ không lầm thì hắn đi tới trước, còn Tuyết Kiều là tự mình đi tới sao?

Trời ạ! Địch Tu Tư cơ hồ muốn hét thật to, Tuyết Kiều rốt cuộc đã biết đi.

Mà Tuyết Kiều cũng giật mình nhìn hai chân của mình, không ngờ nàng có thể bước đi, còn không bị té ngã, không có loạng choạng, mà là đi lại bình thường.

” Oa–” Địch Tu Tư cao hứng ôm lấy Tuyết Kiều xoay vòng vòng trong đông cung “ Tiểu Tuyết Kiều của ta rốt cuộc cũng biết đi rồi, ha ha”

“A, Địch Tu Tư, ta biết đi rồi, thật cao, ta thật cao hứng nha, ta rốt cuộc cũng chân chính là một nhân loại rồi, cảm ơn ngươi Địch Tu Tư, cảm ơn ngươi”

Tuyết Kiều không biết vì sao lại cảm ơn Địch Tu Tư, nàng chỉ biết là nếu không đi đến đây với hắn, không quen biết hắn thì nàng sẽ không có cơ hội biến ra hai chân giống mọi người.

Dùng sức ôm lấy cổ hắn, để mặc hắn xoay nàng, còn sung sướng hôn lên môi hắn, tiếng cười của hai người vang vọng khắp đại điện của đông cung.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.