Tuyết Kiều cuộn mình dựa vào trụ giường, mái tóc đen hỗ độn đổ xuống, mặt dán vào cánh hoa màu vàng trên giường, nhìn không ra có phải nàng đang khóc hay không nhưng nhìn tư thế đó thì Địch Tu Tư cũng không nghĩ là nàng đang ngủ.
Một lần nữa đứng ở bên giường, những lời định giải thích lại không thể nói ra miệng, vài lần mở miệng mà vẫn không phát ra chút âm thanh, mà Tuyết Kiều nằm cuộn mình trên giường rõ ràng biết hắn ở bên cạnh nhưng không có nhúc nhích.
Địch Tu Tư lúc này không có trách Tuyết Kiều, nếu đổi lại hắn là nàng, bị người ta tổn thương như vậy, không xé người đó thành trăm mảnh mới là lạ, mà Tuyết Kiều chỉ có cuộn mình, thương tâm nằm trên giường, hắn thực sự là hỗn đản mà.
” Tuyết Kiều, thực xin lỗi, ngươi đừng để ý những lời ta nói lúc nãy, là ta nóng giận nhất thời nên không để ý lời nói, ngươi hãy quên đi, coi như ta chưa từng nói ra”
Trước giờ chưa từng nói xin lỗi ai, cũng chưa từng hạ mình với bất kỳ ai nên Địch Tu Tư nói những lời này gian nan như đi trên đống lửa, nhưng không thể thoái thác được vì dù sao cũng do sai lầm của hắn.
” Ngươi là người xấu!” hồi lâu thanh âm rầu rĩ mang theo giọng mũi mới thốt lên.
Không có lên án, cũng không phẫn nộ, càng không dùng cái đuôi đánh cho hắn hộc máu mà chỉ bốn chữ ngắn ngủi như thế, những từ này gần như là lời của miệng của Tuyết Kiều, hắn nghe không dưới tám mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vuong-hoac-ai-diep-vuong-dich-nhan-ngu-tan-nuong/128764/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.