Tại doanh trại quân sự ở khu ngoại ô, Đào Bình An – Cục trưởng Cục 9 đang ngồi ở trong văn phòng của mình. Một tay ông cầm một chiếc điện thoại phổ thông áp vào tai, miệng phát ra những tiếng cười ha hả sảng khoái.
“Lãnh đạo à, tôi vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống nhàn hạ lúc này của ngài.” Đào Bình An cười nói trong điện thoại. Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì mà Đào Bình An lại đáp: “Hôm nay quả thật tôi rảnh rỗi, không biết ngài có bận hay không thôi.”
“Được, vậy lát nữa chúng ta gặp nhau.” Đào Bình An lại nói thêm một câu nữa rồi tắt máy.
Ông đứng lên đi ra khỏi văn phòng. Ra tới gian ngoài ông liền nói với trợ lý: “Tôi có việc ra ngoài một lúc, nếu có việc hay tin tức gì quan trọng thì cậu trực tiếp thông qua bộ ngành tin tức của tổng bộ gửi tới thiết bị của tôi là được.”
Thư ký đáp lại một tiếng, Đào Bình An quay người đi xuống lầu. Ông lái một chiếc xe con phổ thông đi vào trong phố. Một tiếng sau, Đào Bình An lái xe tới một cái ngõ nhỏ trên con phố cổ, Tư Hình trông vô cùng thô tục đang đứng đợi ở đó.
“Chào lãnh đạo!” Nhìn thấy Đào Bình An, Tư Hình cười chào hỏi.
“Chào cái quái gì, tôi làm gì được nhàn hạ như anh.” Đào Bình An cười mắng: “Tôi hận một nỗi không hoán đổi được cho anh để cảm nhận vài ngày sống cuộc sống thong dong như thế này.”
Tư Hình không phản bác mà chỉ cười hê hê một tiếng. Sau đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618131/quyen-1-chuong-246.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.