"Tao xin thề, tao nhất định sẽ bắt mày phải trả giá!” Mục Đức Cao trợn trừng đôi mắt đỏ quạch, dữ dằn nói.
“Tao sẽ đợi!” Tống Triều Dương tỏ vẻ không quan tâm.
“Tao nhất định sẽ khiến mày sống không bằng chết, đồ chó chết!” Mục Đức Cao ánh mắt hung tợn, lộ ra hàm răng bị máu nhuộm đỏ, gương mặt dữ tợn, trông giống dã thú hơn cả dã thú, chỉ hận không thể nhào tới cắn xé Tống Triều Dương.
Lại “bốp” một tiếng nữa vang lên, Tống Triều Dương tát thêm một cái vào má bên kia của Tống Mục Đức Cao, đầu Mục Đức Cao bị đánh tạt qua phải, một tia máu phun ra từ miệng, bắn lên người bạn học đứng xem xung quanh, những tiếng kêu thét vang lên liên tục.
“Đủ rồi… Tống Triều Dương… Đủ rồi…” Tô Nhã Văn lại nhào tới, chắn giữa Tống Triều Dương và Mục Đức Cao.
Mục Đức Cao chỉ cảm thấy đầu mình ù lên, giống như có hàng ngàn con ong mật đang vo ve. Trong miệng ngập tràn mùi máu tanh, máu đỏ tươi từ từ chảy ra khỏi miệng, từng giọt từng giọt rơi xuống đất.
Tống Triều Dương thu lực, cú tát này không quá nặng tay nhưng vẫn khiến cho mặt Mục Đức Cao sưng vù, có điều so với bên kia thì vẫn nhẹ hơn một chút, vì thế bây giờ hai bên má của Mục Đức Cao vẫn không hề cân xứng.
Tô Nhã Văn nước mắt giàn giụa, cắn chặt răng, trừng mắt nhìn Tống Triều Dương.
“Cút qua một bên!” Mục Đức Cao lắc mạnh đầu, cố gắng duy trì tỉnh táo, nói ở sau lưng Tô Nhã Văn.
Tô Nhã Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618088/quyen-1-chuong-203.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.