"Chuyện này vẫn nên uỷ thác cho chị làm thì hơn!” Tống Triều Dương lập tức ra quyết định, cậu nhìn Lý Hương Quân nói. Mặt trăng chiếu xuống nước nhìn thì đẹp nhưng thực chất đều là giả tạo.
Đây là suy nghĩ chân thực trong lòng Tống Triều Dương lúc này. Bây giờ cậu không muốn dây dưa với bất kỳ ai không liên quan cả, hơn nữa cậu còn rất nghi ngờ số tiền này vốn dĩ sẽ không tới tay cậu. Bởi cậu không có bất kỳ mối quan hệ gì với Tống Triều Dương thật. Cậu tin chắc rằng kể cả người khác không biết chân tướng sự việc nhưng Tống Trường Sinh chắc chắn sẽ biết. Bậc kỳ tài có thể tay trắng khởi nghiệp, vận hành khối đế quốc doanh nghiệp lớn mạnh như vậy chắc chắn không phải là kẻ ngốc, cháu trưởng của mình có phải thật hay không thì làm gì có chuyện mà ông ta không biết.
Lúc này cậu chỉ muốn nắm được tung tích thật sự của ông nội, ông còn sống hay đã chết thì ít ra cũng phải có một thông tin chính xác.
“Không thể nào!” Lý Hương Quân nói chắc như đinh đóng cột: “Xem ra tôi nhất định phải đưa cậu tới bệnh viện để kiểm tra lại, ngoài việc bị mất trí nhớ ra thì não cậu còn có vấn đề gì nữa đúng không?”
Tống Triều Dương tự cười giễu, cậu không tranh biện chuyện này với Lý Hương Quân.
La Anh Hoa ở bên cạnh cứ như là một bức tượng vậy, ông vẫn chưa kịp hoàn hồn lại. Miệng ông ta há hốc, hai mắt trợn tròn nhìn Tống Triều Dương tựa như nhìn thấy người ngoài hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-vien-ky-quai/4618062/quyen-1-chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.