Cuối cùng Lưu Trưng cũng lui bước, mua một chiếc xe ngựa nhỏ nhét Nam Cung Nhã vào. Chính mình thì ngồi ở bên ngoài đánh xe.
Bất quá Nam Cung Nhã mới không thành thật ngồi một mình trong xe. Trong chốc lát nàng thò đầu ra hỏi Lưu Trưng khát hay không khát, trong chốc lát lại chui ra, nhét một khối điểm tâm cho Lưu Trưng. Cuối cùng đơn giản đem liêm xe kéo lên, đặt mông ngồi cạnh Lưu Trưng, thì thầm cùng nàng nói chuyện.
Đương nhiên, đại đa số thời điểm đều là Nam Cung Nhã nói, Lưu Trưng thực ngẫu nhiên mới “Ân” một tiếng.
Hai ngày sau đi được thật sự thuận lơi. Một đường đi đều là trấn nhỏ, cỏ thể tìm được khách điếm ngủ trọ. Mà nhát như Nam Cung Nhã từ khi biết Lưu Trưng là nữ tử liền hoàn toàn dính lấy nàng, không dám đi loạn. Thậm chí buổi tối cũng muốn đồng giường cộng chẩm… Chẳng qua đều bị cự tuyệt một cách vô tình.
Nhưng càng đi về phía trước, người ở liền càng dần thưa thớt.
“Nơi này thoạt nhìn thật đáng sợ…” Nam Cung Nhã ôm cánh tay lui vào trong xe ngựa.
Kỳ thật cái nơi gọi là “đáng sơ” chỉ là một rừng cây nhỏ. Chính là lúc này sắc trời đã tối, trong rừng lại không có người ở, có vẻ có chút âm trầm. Chỉ có thể nghe thấy tiếng vó ngựa lăn trên sỏi đá vọng lại trong rừng cây.
“Chúng ta đêm nay ở chỗ nào? Nếu qua cánh rừng này vẫn không tìm được nhà nào đâu?” Chẳng được bao lâu Nam Cung Nhã lại nhô đầu ra hỏi.
“Vậy ngủ ngoài trời.” Lưu Trưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quai-dong-nam-chi/37903/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.