“Giam thủ tự đạo.”
Nam Cung Nhã nói ra bốn chữ này. Lập tức mọi người đều thay đổi sắc mặt, Tức giận căm tức có, mà kinh ngạc cũng có. Ngay cả luôn không có chút biểu tình Lưu Trưng cũng có chút chấn động.
Lời này không thể nói lung tung.
Lưu Trưng có chút hối hận. Nàng mặc dù vừa mới nhận thức Nam Cung Nhã, Nhưng Nam Cung Nhã như thế nào nàng cũng kiến thức không ít. Nàng đây có tính là bệnh cấp loạn đầu y (tương tự có bệnh thì vái tứ phương)? Thế nhưng liền thật sự tin Nam Cung Nhã có thể tìm ra tên trộm băng tằm y.
Bất quá việc đã đến nước này liền không thể quay đầu lại.
Lưu Trưng cả người đều đề phòng, tập trung lưu ý. Nếu có chút gì không đúng, vậy cũng chỉ có thể lôi kéo Nam Cung Nhã chạy. Chính là không biết có chạy thoát được hay không.
Tổng tiêu đầu nghe những lời này, lại cũng không giận. Hoặc là kỳ thật trong long hắn cũng đã ẩn ẩn đoán như vậy. Hắn đối thủ hạ của mình tuy tin tưởng nhưng vẫn có chút phòng bị. Có thể thần không biết quỷ không hay đánh cắp băng tằm y, chỉ sợ thật có nội ứng. Nhưng nói đến nội ứng là ai, hắn lại không có đầu mối.
“Kia như cô nương chứng kiến, phải làm như thế nào mới tìm được tên trộm đồ?” Câu nói này đối với Nam Cung Nhã thật ra khách khí không ít. Nhưng đối với tổng tiêu đầu cũng chỉ coi như một câu đối thoại mà thôi. Thực hiển nhiên hắn không nghĩ là cái tiểu nha đầu sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quai-dong-nam-chi/37902/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.