Lúc Nam Cung Nhã tỉnh lại đã là hai ngày sau. Ánh mắt còn chưa mở, liền đã gọi trước một câu: “Lưu Trưng...”
Không có người trả lời.
Nam Cung Nhã đành phải cố sức mở mắt ra.
Lúc này nàng mới phát hiện chính mình nằm úp sấp ngủ trên một chiếc giường lớn ấm áp. Cả người mệt mỏi, trên lưng vẫn mơ hồ đau đớn, nhưng lại cảm thấy hình như trên chỗ đau có đắp một lớp lạnh lẽo gì đó. Cảm giác mát khiến cho cái đau giảm bớt không ít,cũng bất giác không khó chịu nữa.
Nam Cung Nhã thử xê dịch thân mình, nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Bên giường một người mặc áo trắng đang nằm úp sấp. Tựa hồ vẫn đang ngủ thật say, vẫn không nhúc nhích.
Trong lòng Nam Cung Nhã vui vẻ, lại đề cao thanh âm hô một câu: “Lưu Trưng ----------”
Người nọ cuối cùng tỉnh, đầu tiên là giật giật. Tiếp theo giống như không kịp phản ứng, nửa ngày mới chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua Nam Cung Nhã.
Không phải Lưu Trưng.
Thế nhưng... Dĩ nhiên là Nam Cung Tụng!
Lúc còn trên đỉnh Thiên Tiêu Phong, Nam Cung Nhã đau muốn chết, vẫn mở mịt. Những chuyện xảy ra phía sau cũng không có ấn tướng. Chỉ nhớ rõ bị Lưu Trưng ôm vào trong lồng ngực, chuyện tình về sau hoàn toàn không có ký ức. Nàng tựa hồ là mất tri giác, hôn mê. Cho nên những chuyện sau đó nàng cũng không biết. Như vậy nàng liền càng không rõ ràng, chính mình rõ ràng cùng Lưu Trưng ở Thiên Tiêu Phong, như thế nào lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-quai-dong-nam-chi/2004213/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.