Lúc nãy ông nội anh có nói cô bé là con gái của Thím Ngôn. Anh tự hỏi duyên phận trên đời kỳ diệu đến vậy sao.
-“Trùng hợp quá, lại gặp anh ở đây.” Cô cười nói.
-“Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Anh ngồi xổm xuống xoa đầu cô.
-“Sao em không ở dưới mà lên đây làm gì, không sợ nguy hiểm?” Anh nói tiếp.
-“Em lên hóng gió thôi, với lại có cả anh ở đây thì có nguy hiểm gì được chứ.” Cô nhanh nhảu nói.
-“Em không sợ anh sao?” Anh nhìn cô hỏi.
Cô chỉ lắc đầu không trả lời. Anh nhẹ nhàng cười rồi ngồi bệch xuống dưới nền cỏ. Vì khoảng sân nơi này được trải một nền cỏ nhân tạo để tạo cảm giác như một khu vườn nhỏ, nên anh có thể thoải mái mà ngồi xuống.
-“Lúc nãy em nói rất đúng, chòm Bò Cạp đêm nay sáng thật. Không nhìn ra em lại có hiểu biết nhiều như vậy.”
-“Chỉ là trong lúc rảnh rỗi, có tìm hiểu một chút.” Cô mỉm cười. Đúng lúc cô định ngồi xuống cạnh anh, thì bị anh ngăn lại.
-“Em đứng yên đó nào.” Anh cởi áo khoác ngoài ra, đặt xuống cạnh bên mình.
-“Được rồi, em ngồi xuống đi.” Anh nắm lấy tay cô bảo ngồi xuống “Ngồi trực tiếp như vậy dễ nhiễm lạnh lắm.”
-“Cảm ơn anh.” Cô lặng lẽ ngồi xuống nhìn anh.
-“Anh có tâm sự?” Cô trầm ngâm hồi lâu rồi lên tiếng.
-“Sao hỏi vậy?” Anh nhìn cô.
-“Cảm giác.” Cô chỉ cười nhưng lại nhìn lên bầu trời đầy sao kia. Có lẽ cô đã quen lãng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/2764421/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.