Cứ như vậy đã đến cuối năm, từng cơn gió thổi lạnh buốt cả không gian. Tại lễ đường trong phòng tiệc lớn của khách sạn Lam Triều diễn ra một lễ cưới xa hoa. Tất cả giới thượng lưu trong thành phố A này hầu như không ai vắng mặt. Hôn lễ long trọng của thiếu gia nhà họ Ngôn dường như đã làm cả thành phố xôn xao.
Họ không hiểu tại sao một danh gia như nhà họ Ngôn lại chọn một người phụ nữ từng kết hôn, lại không có xuất thân thư hương làm con dâu. Chỉ như vậy thôi cũng đã là chủ đề nóng trên các mặt báo mấy tuần liền. Nhưng chỉ ít lâu sau các tòa soạn kia lần lượt đổi chủ, có thể thấy phong cách làm việc của Ngôn tổng cũng rất dứt khoát.
Trong phòng trang điểm cô dâu, Điệp Tích lặng lẽ nhìn mẹ mình trong bộ váy cưới màu trắng. Trông bà thật đẹp, nhìn nụ cười trên môi mẹ, cô biết mình đã làm đúng. Bà cần phải sống thật hạnh phúc thì cô mới có thể yên lòng được, chỉ cần như vậy cô thấy mọi chuyện đều xứng đáng.
-“Tiểu Tích, con sao vậy? Sao nhìn mẹ chầm chầm vậy?” Thẩm Lệ Quyên thắc mắc hỏi con.
-“Hôm nay mẹ là cô dâu đẹp nhất.” Cô chạy đến bên cạnh ôm lấy mẹ mình.
-“Con bé này, cái miệng nhỏ ngọt ngào của con học từ ai đây.” Lệ Quyên cười, nựng má con gái.
-“Hôm nay tiểu công chúa của mẹ cũng rất xinh. Sau này khi Tiểu Tích của mẹ kết hôn, nhất định sẽ còn đẹp hơn mẹ bây giờ nữa.” Cô vừa vuốt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-luyen-van-phi/2764417/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.