Vào một ngày cuối thu ấm áp gần sang đông, Diệp Gia tỉnh lại mà không hề báo trước. Lúc tiếng kêu thất thanh của Đồng Úy vang lên, tôi lao vào phòng bệnh. Diệp Gia nằm trên giường, đôi mắt đen láy vẫn trong veo như thế. Chúng tôi nhìn thẳng cậu, nhưng chẳng ai nhớ tới việc phải nói chuyện cùng cậu, toàn bộ phòng bệnh đều tràn ngập tiếng hít thở kích động của tôi và Đồng Úy. Chưa kịp chờ chúng tôi định thần lại, ngay tại lúc chúng tôi quá đỗi vui mừng, cậu nhắm nghiền hai mắt tiếp tục ngủ.
Từ đó về sau, Diệp Gia mỗi ngày đều mở to mắt trong chốc lát, nhưng phần lớn thời gian vẫn ngủ say. Bác sĩ nói với chúng tôi, tuy chất độc trong cơ thể cậu không chí mạng nhưng nó lại phát hủy hệ thống thần kinh của Diệp Gia. Diệp Gia không có khả năng tỉnh lại trong thời gian dài, bởi thần kinh cậu chẳng thể xử lý nhiều tin tức. Hơn nữa cậu cũng sẽ không nói chuyện với chúng tôi, bác sĩ nói không phải cậu không có ý thức, chỉ là rất mơ hồ. Dù như vậy thôi, chúng tôi cũng đã cảm thấy đây là thu hoạch lớn nhất, bởi vì vào một ngày trong suốt bốn năm, chúng tôi đã có thể thấy đôi con ngươi đen sẫm của Diệp Gia, cậu giống như cái gì cũng biết, lúc người khác nói chuyện cùng, cậu sẽ vẫn chăm chú nhìn người đó.
Các đồng nghiệp trong đội vẫn thường đến thăm cậu, họ thích vây quanh Diệp Gia nói chuyện, chính là Diệp Gia sẽ vào lúc họ nói cao hứng nhất, tự nhận là thời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-gia/1304667/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.