Người mặc đồ đen kia vứt bỏ tàn thuốc, phà khói ra khỏi miệng, quay đầu mỉm cười nói với tôi: “Đã lâu không gặp, Dịch Vĩ!”
Tôi dùng súng chỉ vào cậu ta, thản nhiên trả lời: “Đã lâu không gặp, Đàm Văn.”
“Đừng kích động như vậy.” Đàm Văn vẫn cười như cũ, nói. “Tôi chỉ đến một mình, hơn nữa cũng không mang súng.” Cậu ta quay đầu, tiếp tục chậm rãi nói: “Tôi muốn gặp Diệp Gia.”
“Nói cho tôi biết trước, cậu là ai?” Tay cầm súng của tôi run rẩy, kích động như thể đang vạch trần chân tướng.
Đàm Văn cười, xoay người lại, nói: “Chẳng phải vào thời khắc cầm súng chĩa vào tôi anh đã biết sao, tôi là King.”
Dù đó là đáp án đã đoán trước được, con tim tôi vẫn chẳng kiềm được đập nhanh hơn. “Chính là cậu, chính cậu hại Diệp Gia thành như vậy.” Ngón tay của tôi đã chẳng cầm lòng được mà chạm vào cò súng.
Đàm Văn mở miệng, cậu ta nói, độc trên người Diệp Gia chỉ có tôi mới có thể giải, anh giết tôi cũng có nghĩa là giết Diệp Gia.
“Lấy thuốc giải ra đây.” Tôi nói.
“Tôi nói rồi, tôi muốn gặp cậu ấy.”
“Cậu còn muốn gặp cậu ấy làm gì, cậu hại Diệp Gia còn chưa đủ thảm hay sao.” Phải dùng hết sức tôi mới có thể nói rõ ràng.
Đàm Văn không đáp, một lát sau mới nói: “Anh có thể lựa chọn, giết tôi, hoặc đưa tôi đi gặp Diệp Gia.”
Tôi chỉ có thể dẫn cậu ta đi gặp Diệp Gia, dù thế nào tôi cũng sẽ không lấy tính mạng Diệp Gia ra đặt cược. Đàm Văn đi vào phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-gia/1304666/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.