Giữa nam và nữ có một ngưỡng cửa, một khi nó bị phá vỡ, mọi chuyện tiếp theo đều thuận theo tự nhiên mà diễn ra.
Trước đó, có lẽ bởi vì ngăn cách giữa hai người là sự tổn thương, cũng có thể là do Diệp Quân mông lung không tỏ rõ thái độ, cho nên rõ ràng hai người đã cùng nằm trên một chiếc giường nhưng Tiêu Ngạn Thành vẫn chưa hề vượt qua ranh giới dù chỉ một bước.
Mà giờ đây, chính là có một cơ hội như thế, hai người vượt qua một bước này.
Đến khi hai người bình ổn lại, mọi chuyện dường như đã thay đổi, lại tựa như vẫn chưa có gì xảy ra.
Lúc này Tiêu Ngạn Thành đã tỉnh rượu hoàn toàn, anh thở dốc, chăm chú ngắm nhìn Diệp Quân đang nằm trên giường.
Tóc đen xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt mông lung, đôi môi trong suốt đỏ bừng, xương quai xanh bị chăn tơ tằm lấp lửng che phủ. Dáng vẻ của cô bây giờ mị hoặc lại thanh thuần như một nữ yêu tinh.
Tròng mắt Tiêu Ngạn Thành tối dần, nhẹ nhàng liếm môi: “Anh còn đói, vẫn muốn ăn.”
Diệp Quân cảm thấy trong đôi mắt của anh như có ánh lửa, muốn thiêu đốt cô thành tro bụi, cô trở mình, quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh nữa.
Tiêu Ngạn Thành nhẹ nhàng xoa nắn tay Diệp Quân: “Diệp Diệp…’
Vừa dụ dỗ, vừa khẩn cầu.
Thế nhưng đáp lại anh lại là âm thanh ùng ục, ùng ục.
Tiêu Ngạn Thành sững sờ.
Diệp Quân cắn môi: “Em đói.”
Tiêu Ngạn Thành lại sững sờ part 2.
“Đói” của Diệp Quân và “đói” của anh không giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/diep-diep-co-kim-tieu/1658099/chuong-32-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.