Đêm hôm đó, Tiêu Ngạn Thành gửi tin nhắn wechat cho Diệp Quân, cô không hồi đáp. Anh bắt đầu điên cuồng spam wechat: “Diệp Diệp, ngày kia là anh có thể về rồi.” “Diệp Diệp, em còn đang tăng ca đấy à?” “Nhớ chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng bận bịu quá, chăm sóc bản thân thật tốt.” “Diệp Diệp, muộn như vậy rồi mà em còn chưa về nhà sao?” “Em ăn cơm chưa? Còn đang bận làm việc đấy à? Hay là xảy ra chuyện gì rồi?” “Sao em không nhận điện thoại?” “Diệp Diệp, em nói cho anh biết, em không sao chứ?” “Diệp Diệp, em nói chuyện đi mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?” ……….. Sau đó lại tiếp tục một màn spam: “Diệp Diệp, hôm qua anh có gọi đến khoa của em, cũng tìm đồng nghiệp của em hỏi chuyện rồi, đối phương đã nói hết cho anh nghe.” “Không có việc gì hết, bệnh viện này không nhận em thì chúng ta đi nơi khác làm.” “Em ưu tú như thế này, chắc chắn sẽ có bệnh viện tốt hơn chào đón em.” “Nếu em vẫn không thích, chúng ta tự mở bệnh viện tư nhân nhé, được không?” “Diệp Diệp, xin em đấy, nói chuyện với anh đi mà.” Về sau nữa, anh nhắn wechat như sau: “Cha mẹ anh đến tìm em à?” “Diệp Diệp, anh không biết, anh vẫn chưa gặp bọn họ, không biết họ lại nghe ngóng chuyện linh tinh từ chỗ nào nữa.” “Diệp Diệp, họ nói gì với em rồi? Anh xin em, dù họ nói gì cũng đừng để ý có được không? Anh sẽ đi khuyên bọn họ, để họ rời đi.” “Nói chuyện với anh đi Diệp diệp, anh sắp phát điên rồi.” “Anh đã mua vé máy bay rồi, sẽ trở về với em sớm hơn một chút.” “Diệp Diệp, em mở cửa cho anh được không?” “Diệp Diệp, anh biết em đang ở bên trong, mở cửa cho anh có được không?” …………………. Sau khi say giấc suốt một ngày hai đêm hơn 36 tiếng đồng hồ, Diệp Quân cuối cùng cũng tỉnh lại vì không thể chịu đựng nổi cái bụng đói meo của mình. Cô không phải động vật máu lạnh, vậy nên không thể chỉ ngủ đông mà không ăn cơm. Diệp Quân che lại cái bụng đang sôi ùng ục, đi ra ngoài phòng khách nhỏ, mở cửa tủ lạnh, liếc mắt lia lịa xem còn đồ gì để ăn hay không. Đúng vào lúc này, cô nghe thấy âm thanh lạ phía sau cửa chống trộm. Giống như là âm thanh tự lầm bầm của đàn ông? Diệp Quân lập tức giật mình, hiện tại mới 6 giờ sáng, ai đang ở bên ngoài? Chẳng lẽ là kẻ xấu sao? Cô cẩn thận từng li từng tí đi đến trước cửa chống trộm, nhòm qua mắt mèo nhìn ra bên ngoài, xem xét, lại nhìn lần nữa, bên ngoài vốn dĩ chẳng có ai. Cô nhíu mày, lắc đầu, nghĩ lại có lẽ do bản thân mình đói đến hoa mắt rồi, vẫn là nên đi tìm chút đồ ăn cái đã. Thế nhưng, cô vừa mới lấy một hộp đồ ăn nhanh từ trong tủ lạnh ra, liền nghe thấy tiếng gõ cửa. Hình như còn có âm thanh nhắc đến cô: “Diệp Diệp, mở cửa…” Giọng nói này sao mà quen thế nhỉ? Diệp Quân bỗng nhiên ý thức được cái gì, lại đi đến trước cửa chống trộm, cẩn thận từng chút một mở cửa. Cửa vừa mở, một người đàn ông bên ngoài suýt nữa thì ngã gục xuống. Cúi đầu nhìn lại, anh ta vốn dĩ dựa vào cửa chống trộm, bây giờ mở cửa ra, anh ta có chút chật vật ngã ngồi ở chỗ đó, ngẩng mặt lên mơ màng nhìn về phía mình. Tiêu Ngạn Thành? Cô không thể tưởng tượng nổi nhìn anh ta: “Không phải vài ngày nữa anh mới về sao? Sao bây giờ lại ở đây?” Sau đó cô ngửi thấy mùi rượu nồng nặc: “Anh uống rượu đấy à? Rốt cuộc là thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?” Vừa dứt lời, Tiêu Ngạn Thành đột nhiên vọt lên như vòi rồng, tham lam mà khát vọng gắt gao ôm chặt cô vào lòng. “Diệp Diệp.” Anh ôm cô, hổn hển thở ra từng hơi, đôi mắt mang theo tia máu đỏ nhìn cô chằm chằm, thì thào nói: “Em đừng không để ý đến anh… Em cuối cùng cũng chịu gặp anh rồi…” “Em… Em không có.” Diệp Quân bắt đầu có chút mờ mịt, sau đó bao nhiêu suy nghĩ đều rõ ràng, là bởi vì cô ngủ đông sao? “Diệp Diệp, em nghe anh nói.” Anh say ngôn say ngữ, nói không thành câu. Diệp Quân vội vàng kéo anh vào phòng. “Anh vào nhà trước đã, anh uống rượu phải không? Uống rất nhiều? Sao lại uống nhiều đến vậy?” Diệp Quân không thích mùi rượu, cô không nghĩ Tiêu Ngạn Thành sẽ uống nhiều rượu như vậy. “Không!” Tiêu Ngạn Thành siết chặt bả vai Diệp Quân, chặn cửa không cho cô đóng lại: “Em đừng đuổi anh đi, Diệp Diệp, em nghe anh giải thích, bố mẹ anh chỉ nói hươu nói vượn thôi, bọn họ không biết gì nên ăn nói càn rỡ, đứa bé của Cố Tinh Tinh không liên quan gì đến anh hết! Bọn họ dám ra ngoài nói như vậy cũng không sợ chồng cô ấy đánh ghen chết anh! Đứa bé thật sự không phải của anh, từ lúc chúng ta chia tay đã bảy năm, suốt bảy năm qua, anh không có nhìn thêm bất kỳ một cô gái nào dù chỉ một chút.” “… Ừm, em biết rồi, anh vào nhà trước đi.” Diệp Quân tranh thủ thời gian trấn an anh ta, sợ anh ta làm ồn đến hàng xóm xung quanh. Nhưng mà con ma men Tiêu Ngạn Thành này hiển nhiên là không dễ dỗ như vậy. “Diệp Diệp, em có biết vì sao anh lại liều mạng như vậy không, anh liều mạng mở công ty xây dựng sự nghiệp để kiếm tiền là vì cái gì? Anh muốn kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền, có tiền rồi, chúng ta có thể muốn làm thế nào thì làm thế đó, chúng ta rốt cuộc không còn bị người khác ép buộc nữa.” “Diệp Diệp, anh muốn cho em cả thế giới, em muốn cái gì là có cái đó, nhà, tiền, xe, cái gì cũng đều mua đồ tốt nhất! Em có thích không, hiện tại anh giàu có rồi, anh sắp phát tài rồi, tiền của anh đều là của em hết!” Ánh mắt của anh đỏ rực, lời nói ra mang theo đầy mùi rượu, siết chặt cánh tay Diệp Quân lảo đảo lắc lư nói. Diệp Quân không biết phải làm sao, đành lôi anh vào nhà. “Anh đừng ngớ ngẩn nữa, vào nhà trước đã.” Cô thề, nếu như sau này cô ở bên Tiêu Ngạn Thành nhất định phải nói với anh ta, không cho phép uống rượu! Uống rượu lập tức chia tay! “Không, không, không thể vào phòng, Diệp Diệp em không thể vào phòng, em nghe anh nói có được hay không?” Tiêu Ngạn Thành uống say vừa lôi vừa kéo Diệp Quân, dựa lưng vào cửa, ở đó vỗ ngực móc tim đào phổi. “Diệp Diệp, tiền của anh đều là của em, cái gì của anh cũng cho em hết. Bảy năm nay anh sống như cái xác không hồn, anh muốn thành công, đợi đến ngày đi đến trước mặt em, anh có thể cho em tất cả những thứ em muốn!” “Cổ phần của anh, tất cả đều cho em, công ty của anh sắp lên sàn chứng khoán rồi, sẽ có rất nhiều cổ phiếu, đều cho em cả!” … Diệp Quân không phản bác được. Khi Tiêu Ngạn Thành tâm tâm niệm niệm lải nhải muốn làm thổ hào* ném tiền lên người Diệp Quân, cửa nhà đối diện mở. *Thổ hào: Nhà giàu sổi, tớ thấy từ này khá hài nên để nguyên Hán Việt cho hay ha. Hàng xóm thò cái đầu ổ gà ra dáo dác nhìn. Hắn ta nhìn Diệp Quân, vội vàng thuyết phục: “Em gái đừng do dự nữa, anh ta uống say rồi! Tranh thủ thời gian, thừa dịp anh ta không tỉnh táo, em mau bảo anh ta ký tên đồng ý, còn phải ghi âm lời anh ta nói lại ngay, đây là cơ hội tốt để phát tài đấy! Chờ anh ta tỉnh rượu rồi thì sẽ muộn mất!” Dứt lời, hắn ta thậm chí bắt đầu lục tìm điện thoại di động: “Nào, anh giúp em ghi âm lại, em bảo anh ta nói lại đi.” Diệp Quân: … Tiêu Ngạn Thành cũng đã 180 độ quay ngoắt chủ đề. “Diệp Diệp, em có biết mấy ngày nay anh khó chịu đến nhường nào, mấy năm nay anh khó chịu biết bao nhiêu không? Mỗi đêm anh đều không ngủ được, nhắm mắt lại liền nhớ đến dáng vẻ em khóc lúc ấy, mở mắt ra lại nhớ đến con của chúng ta…” Hàng xóm: “Ơ, sao lại từ thổ hào ném tiền biến thành phim truyền hình ngược luyến tàn tâm lúc tám giờ rồi?” Lúc này Diệp Quân bó tay triệt để rồi, dùng hết tất cả khí thế và sức lực lôi Tiêu Ngạn Thành vào trong phòng, sau đó vội vã đóng cửa lại. Sau khi vào nhà, Tiêu Ngạn Thành vẫn không chịu ngoan ngoãn buông tha cho cô, ôm Diệp Quân giống như người sắp chết đuối vớ được một cây gỗ nổi, đứt quãng nói với cô về nỗi nhớ nhung và sự phấn đấu của mình. Diệp Quân không biết phải làm sao, kéo anh ta vào toilet để tắm rửa. Tiêu Ngạn Thành không muốn tắm, ôm lấy cô muốn nói tiếp. Diệp Quân nhíu mày: “Anh hôi quá rồi, không tắm thì không được phép lên giường ngủ.” Tiêu Ngạn Thành giương đôi mắt lờ đờ vì say rượu nhìn Diệp Quân, nhìn một hồi bèn nghe theo. Diệp Quân ném anh vào phòng tắm lột sạch rồi cầm vòi hoa sen giúp anh tẩy rửa giống như đang rửa xe. Sau khi tắm xong, cô lại giúp anh sấy khô tóc. Lúc trước anh chính là đối xử với cô như thế, hiện tại cô chỉ là hoàn trả lại thôi. Giải quyết hết mọi chuyện, Diệp Quân thỏa mãn nhìn qua chú cún lông ngắn này, kéo anh ta đi về phía phòng ngủ. Cún lông ngắn si ngốc nhìn Diệp Quân, mắt lờ đờ mông lung, trong miệng vẫn còn từ tính thì thào: “Diệp Diệp, anh đuổi hết bọn họ đi, đuổi hết tất cả, chỉ còn hai chúng ta thôi, có được không?” “Trước tiên anh đi ngủ cho giải rượu đi đã.” Diệp Quân dùng sức ném anh lên giường. Cún lông ngắn dùng dằng, níu góc áo Diệp Quân: “Em ngủ với anh cơ…” Diệp Quân kiên quyết từ chối: “Không được, em không thích mùi rượu.” Cún lông ngắn ngồi bên mép giường, ngửa mặt nhìn Diệp Quân. Rõ ràng bình thường là khuôn mặt thành thục vững vàng như vậy, nhưng bây giờ say rượu ánh mắt vừa vô tội vừa mờ mịt, dùng cái loại ánh mắt không nghe lời cũng chẳng buông tha đó nhìn Diệp Quân, giống như muốn nói nếu như Diệp Quân không ngủ cùng anh ta thì chính là tội ác tày trời. Trong nháy mắt, Diệp Quân cơ hồ nghĩ muốn vươn tay xoa đầu anh. Cô còn chưa kịp đưa tay ra, cún lông ngắn đã đột nhiên nhảy chồm lên. Còn chưa phản ứng đã bị anh bao phủ. Thắt lưng bị hung hang siết chặt, đầu bị một đôi tay mạnh mẽ đè lại, cô giãy giụa nhưng chẳng ăn thua gì cả. Cô bị anh đè xuống, miệng đối miệng gặm cắn. Anh hôn cô, lại cũng không tính là hôn. Nụ hôn không có một chút quy luật nào. Mùi rượu nồng nặc, lỗ tai cô ong ong, đầu cũng choáng váng, thân thể như bay bổng, không biết minh đang ở nơi nào, không biết trời trăng mây gió gì nữa. “Em ghét bỏ anh…” Âm thanh khàn khàn mềm mại như tơ lụa trượt vào tai Diệp Quân, tiếng lẩm bẩm như cộng hường từ màng nhĩ rồi xâm nhập vào linh hồn, gợi cảm đến nỗi có thể khiến người khác nhớ đến mấy giấc mơ khó nói lúc nửa đêm, làm mỗi một sợi dây thần kinh trong đầu Diệp Quân đều rung động theo. “Em không có…” Thái độ kiên quyết biến đâu mất, cô nhẹ giọng phản bác. Tiêu Ngạn Thành hơi buông ót cô ra, cùng cô mắt đối mắt, mũi đối mũi. Bốn mắt nhìn nhau, giống như có thể thấy rõ trọn vẹn đáy lòng đối phương không sót một chút gì. “Diệp Diệp, đời này, anh chỉ có mình em, nếu như em bỏ rơi anh, vậy tất cả những gì anh phấn đấu đạt được đều không còn ý nghĩa gì nữa cả.” Nói xong, anh ôn nhu lại cố chấp ấn cô xuống giường. Một chút cồn rượu đã thả ra khát vọng mà anh tận lực kiềm chế, là một người đàn ông, nằm ở trên giường với người phụ nữ mà mình yêu, trong lòng anh hiểu rõ nhất mình muốn làm cái gì. Ý thức trong đầu mông lung tựa như cơn say mà không phải say, anh nghĩ làm chuyện gì liền muốn làm ngay chuyện ấy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]