Lâm Phong nhìn thấy Vạn Lâm cúi đầu, còn tưởng anh ta đang nhìn chằm chằm vào tấm thẻ ngân hàng với ánh mắt sáng ngời.
“Ha ha, tên nghèo kiết xác, cái gọi là trượng nghĩa của mày vốn chỉ là rắm chó khi đứng trước mặt tiền tài. Ngay cả tôn nghiêm cùng đức hạnh của mày cũng là c*t chó mà thôi!”
“Đúng rồi, tao nói nghiêm túc với mày đấy! Tên khố rách áo ôm, bây giờ bắt đầu làm việc đi.”
“Làm xong mấy việc này, còn phải thay lốp xe cho cậu Bằng của chúng tao.”
“Dĩ nhiên, mày có thể bảo thằng thấp hèn đang đứng hóng kia thay cùng mày.”
Lâm Phong bày vẻ mặt khinh bỉ, kiêu ngạo, cuối cùng chỉ vào Diệp Đông.
Nói xong, gã ta lấy thuốc ra châm.
“Câm miệng! Bây giờ mày còn dám chửi thầy tao cơ à!”
Vạn Lâm lập tức di chuyển.
Thế nhưng, trên người anh ta toát ra một luồng uy áp của võ giả.
Diệp Đông có thể nhìn ra, uy áp võ đạo này bất ngờ đạt tới cấp nội kình trung kỳ nhị phẩm.
Phải công nhận rằng với tư cách là cậu cả Giang Bắc, Vạn Lâm có thiên phú võ đạo bậc này, sợ rằng cũng được coi là kẻ vô cùng xuất chúng.
Bốp, bốp!
Vạn Lâm tặng luôn cho Lâm Phong hai cái bạt tai.
Lâm Phong chịu hai nhát tát, trực tiếp ngốc lặng. Thậm chí gã ta còn không đứng vững ngồi bệt xuống đất.
Ngay sau đó, Vạn Lâm cầm lấy một tảng đá ở bên đường, đập về phía chiếc xe của Viên Bằng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vuong-o-re/2286478/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.