Thành phố Khế Lệ tiếp giáp với thành phố Lục Đảo.
Diệp Đông dứt khoát lái xe đi.
Và tất nhiên là lái chiếc Ferrari phiên bản giới hạn nọ.
Anh phóng xe chạy như bay suốt một đường.
Khi hơi khát, Diệp Đông xuống xe đi mua một chai nước.
Lúc anh đang định trả tiền.
“Thầy!”
Một giọng nói hào hứng và mong chờ vang lên.
Cùng lúc đó, một bóng dáng lao về phía Diệp Đông.
Một gương mặt điển trai với nụ cười rạng rỡ trên môi.
Chính là Vạn Lâm.
“Tôi không phải thầy của cậu.”
Diệp Đông nói.
Cùng lúc đó, anh bật quét mã trên điện thoại định thanh toán.
Nhưng Vạn Lâm đã giật lấy mã thanh toán của tiệm.
“Thầy, thầy muốn uống nước à, đâu thể để thầy tự trả được, phải để học trò thanh toán mới đúng.”
Nói xong, Vạn Lâm lập tức quét mã thanh toán.
“Tùy cậu.”
Diệp Đông lấy nước rồi xoay người đi trở lại xe.
“Thầy ơi, thầy muốn đi đâu thế? Để em dẫn đường cho thầy nhé?”
Đối mặt với sự lạnh nhạt của Diệp Đông, Vạn Lâm vẫn tươi cười rạng rỡ.
Nếu có bất kỳ một cậu ấm nổi tiếng nào ở Giang Bắc nhìn thấy cảnh này thì chắc hẳn sẽ cảm thấy chết điếng người.
Vạn Lâm chưa từng đối xử tốt với bất cứ một thanh niên nào ở Giang Bắc, thậm chí còn hơi nịnh bợ như thế nữa.
Bình thường chỉ cần Vạn Lâm hòa nhã nói chuyện với bất kỳ một cậu ấm nào ở Giang Bắc thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vuong-o-re/2286476/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.