Chương trước
Chương sau
Quá trình rời khỏi lòng ngực người khác rất ư là vi diệu.
Nếu cô ăn mặc ngắn gọn, vô bệnh vô đau, Thịnh Oản Oản có thể dễ dàng nhảy xuống, vẫy vẫy ống tay áo, không một tia gợn sóng.
Nhưng hiện tại hiển nhiên làm không được.
Quần áo bị lôi kéo, ướt đẫm dính người, bụng nhỏ liên tiếp kêu gào, đau đến nỗi không còn sức lực.
Cô chỉ có thể vụng về bám lấy cổ Ngôn Tễ, cẩn thận không cho tay dơ của mình đụng vào da anh.
Ngôn Tễ khom người, thả bàn tay đang ôm lấy đầu gối cô.
Thịnh Oản Oản cơ hồ từ trong lòng ngực anh trượt xuống.
Mới vừa tiếp đất, nhân viên công tác lập tức lao tới, khoác khăn tắm, thổi tóc.
Mưa to giàn giụa như binh hoang mã loạn, không ai quan tâm tại sao Thịnh Oản Oản lại được Ngôn Tễ ôm.
Dương Kim Bánh lách qua đám đông, đem một cái túi chườm nóng nhét vào lòng ngực Thịnh Oản Oản.
Bụng nhỏ lạnh lẽo đột nhiên bị nguồn nhiệt dán vào, cô cảm động run một chút.
Dương Kim Bánh vừa giúp cô lau tóc vừa lải nhải:
"Sao lần này lại ở đây, em có mua tampon, với lại có nhờ khách sạn chuẩn bị nước đường đỏ, vừa hay chút nữa cũng không có show và phỏng vấn, chúng ta trở về tắm rửa đi. "
tampon: giống với bvs nhưng kiểu dáng khác
Thịnh Oản Oản không chăm chú nghe cô nàng nói, đôi mắt lại nhìn Ngôn Tễ.
Ngôn Tễ rất bình tĩnh, cúi đầu, mở hai tay, chung quanh có người giúp anh cởi quần áo ướt.
Sau nhiều lớp, chỉ còn lại phần ống tay ngắn đơn bạc mỏng bên trong.
Tay áo ngắn bó trên người, mơ hồ lộ ra đường nét của cơ bắp, khi di chuyển một chút, lớp vải càng kéo chặt trên người anh.
Thịnh Oản Oản chớp chớp mắt, những giọt nước trên trán lăn xuống, trượt dọc sống mũi đến tận đầu môi.
Cô cảm thấy miệng hơi khô, không tự chủ đem nước mưa liếm.
Ngôn Tễ cũng không nhẹ nhàng như cô, sau khi đóng xong cảnh mưa, anh vội vàng quay lại nhóm B để quay cảnh đường dài.
Chuyên viên trang điểm vội vàng sửa tóc bổ trang, thậm chí không kịp nghỉ một lát thì phải lên xe.
Thịnh Oản Oản ôm túi chườm nóng, tiếp tục nhìn xe anh lái đi.
Quay chụp khẩn cấp, cô không thể đi theo chiếm chỗ, một lát nữa sẽ có xe đến đón bọn họ.
Dương Kim Bánh quơ quơ tay, bất đắc dĩ nói: "Đồ ngốc, còn không mau đi thay băng vệ sinh."
"Ai ngốc, chị đang nghĩ cách cảm ơn anh Ngôn đây này."
Thịnh Oản Oản bĩu môi, ôm chặt túi chườm nóng.
Dương Kim Bánh đảo mắt, do dự một lúc rồi ghé vào tai Thịnh Oản Oản hỏi: "Em nghe chị Makeup nói anh Ngôn giúp chị mát xa huyệt vị?"
"Ah." Thịnh Oản Oản gật gật đầu.
Dương Kim Bánh nuốt khan một tiếng, hai mắt sáng lên: "Trời ạ, vậy thì hai người..."
"Nhưng anh ta ám chỉ không thể phục vụ không công, mà phải trả phí" Thịnh Oản Oản cau mày, đầu lông mi ướt đẫm, vết đỏ của nước mắt chưa hoàn toàn biến mất.
"A? Anh Ngôn làm gì thiếu tiền xài."
"Chị đoán... anh ta có lẽ muốn làm chút gì đó với người mình thích." Thịnh Oản Oản bất đắc dĩ nhếch môi lẩm bẩm.
Dương Kim Bánh xoa xoa khuôn co dãn mười phần của Thịnh Oản Oản, đau lòng nói: "Bảo bối, chị có hơi tiếc nuối không."
Thịnh Oản Oản khó hiểu: "Chị tiếc nuối cái gì?"
Dương Kim Bánh nhìn chằm chằm nàng nhìn vài giây, nhẹ giọng nói: "Chị đoán xem?"
Thịnh Oản Oản giật mình, ngay sau đó thỏa mãn cong con mắt, cười ngu ngốc: "Chị không tiếc nuối. Hiện đang muốn tập trung vào sự nghiệp của mình, căn bản không rảnh để tưởng tượng."
Cô ra vẻ nhẹ nhàng quơ quơ cánh tay, thiếu chút lắc chiếc khăn quanh người run rớt.
Dương Kim Bánh hoảng sợ quấn khăn tắm cho cô, nụ cười Thịnh Oản Oản chậm rãi thu lại.
Mưa nhẹ hơn một chút, tí tách đập vào vũng bùn, làm bắn nước tung tóe.
Khuôn mặt của cô và Ngôn Tễ xuất thần trong làn nước.
Nhưng đó là bộ dáng Minh Du cùng Lục Cẩn.
Kịch bản quy định, Minh Du không thể ở bên Lục Cẩn.
Cô đã thích nghi với sự ẩm ướt trên người, một lúc sau nhiệt độ cơ thể đem nội y hong khô.
Xe tới kịp thời, một chiếc xe buýt nhỏ đưa cô và một nhóm nhiếp ảnh gia quay lại studio.
Thịnh Oản Oản trực tiếp bị đưa đến khách sạn.
Cô cởi trang phục, máu theo phần bên trong đùi chảy ra.
Cô vội vàng chạy vào phòng tắm, bật vòi sen, tắm nước ấm một cách thoải mái.
Dòng nước trên người cuốn trôi bọt sữa tắm, cô luồn ngón tay xuống bụng nhỏ nhẹ nhàng xoa xoa.
Ba ngón tay dưới rốn.
Không đúng, bàn tay Ngôn Tễ lớn hơn bàn tay cô, nên là có 4 ngón.
Thịnh Oản Oản cúi đầu, cong eo nhìn về khoảng cách.
Quả nhiên là...... Đủ thấp a.
Lúc ấy tuy rằng ở trên xe, nhưng nhìn nhân viên công tác cũng không ít, sinh hoạt đoàn phim kỳ thật bận rộn lại đơn điệu, mọi người đều thích nói về những câu chuyện bát quái của các diễn viên.
Không có gì ngạc nhiên khi anh Ngôn sẽ nói như vậy.
Thịnh Oản Oản búng búng nước, những giọt nước tan trong màn sương ẩm ướt.
Có nên mua một món quà cho Ngôn Tễ hay đưa tiền?
Dường như cô không có tài khoản WeChat của Ngôn Tễ
Thịnh Oản Oản dùng tay nâng nước, ném lên mặt cô, thở ra một hơi dài.
Đưa tiền thì tục quá, tựa như Dương Kim Bánh nói, Ngôn Tễ căn bản không thiếu chút tiền ấy, vẫn là tặng lễ vật khéo léo một chút vậy.
Thuốc lá, rượu chè với dầu cao Vạn Kim, những thứ đó chưa bao giờ là lỗi thời, chưa kể không có nam diễn viên thoát được ba thứ quỷ yêu này.
Một tuần sau, Thịnh Oản Oản xách theo mấy cái Marlboro trước cửa phòng Ngôn Tễ
Marlboro: hãng thuốc lá
Rút ra bài học từ lần trước, lần này cô ăn mặc đặc biệt chỉnh tề, tươm tất, ngay cả cổ cũng bao kín mít.
Hôm nay cũng không phải đêm khuya, vừa vặn ăn cơm tối, vừa vặn tốt.
Thịnh Oản Oản trên mặt mang theo chức nghiệp cười ngọt ngào trên tay là một bao thuốc lá: "Cảm ơn anh Ngôn đã chiếu cố lần trước, biết rằng anh không thiếu thứ gì, nhưng đây là một chút tâm ý, hy vọng anh có thể chấp nhận. "
Cô cắn môi nói, hai mắt mở to, bên trong có ánh đèn vàng ấm áp.
Ngôn Tễ đưa mắt nhìn bao thuốc lá, trên dưới đánh giá vài giây, mới nhướng mày nhàn nhạt nói: "Cô báo đáp chính là đưa tôi cái này?"
"Hả?" Thịnh Oản Oản sửng sốt một chút, nhưng cô phản ứng lại. "Bởi vì tôi không có tài khoản WeChat của anh, không kịp hỏi anh thích cái gì, tôi nghe tiểu cô nói, dượng...... Ách Giang tiên sinh hút thuốc này, cho nên... hahaha. "
Ngôn Tễ biểu tình khó đoán, ánh mắt sâu không thấy đáy.
Thịnh Oản Oản cười miễn cưỡng.
Cô thiếu chút nữa thuận miệng kêu dượng.
Ngôn Tễ tuy rằng không làm gì nhằm vào tiểu cô, nhưng hiểu chút đạo lý đối nhân xử thế đều biết, anh xem Thịnh Toa Bạch không quá để mắt.
Suy cho cùng, không ai có thể dễ dàng chấp nhận việc một người cha sớm cùng chung chăn gối với người khác sau khi mẹ mình qua đời.
Thịnh Oản Oản khẩn trương nuốt nuốt nước miếng.
Cô cảm thấy rằng mình đã làm chưa tốt.
Nói không chừng ngược lại đắc tội Ngôn Tễ.
Cô rũ mắt, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, môi không tự chủ căng ra.
Ngôn Tễ nhìn cô chằm chằm hồi lâu, không có cầm điếu thuốc trên tay cô, ngược lại từ túi quần móc ra di động.
Màn hình sáng lên, một tia sáng xanh nhỏ chiếu vào mặt anh.
Ngôn Tễ dựa vào cửa, gõ ngón tay vào điện thoại hai lần mới dừng lại.
"Số di động." Anh đạm thanh nói.
"Hả?"Thịnh Oản Oản nghi hoặc chớp chớp mắt, nhưng Ngôn Tễ con mắt không kiên nhẫn liếc qua, cô vẫn vô thức báo lại số điện thoại của mình, "1452..."
Ngôn Tễ thu hồi ánh mắt. Sau vài thao tác nhanh, "Đinh" một tiếng, di động của Thịnh Oản Oản vang lên.
Cô đem Marlboro sang tay khác, lập tức lấy di động xem.
WeChat muốn thêm bạn tốt.
Ngôn Tễ.
Đầu ngón tay Thịnh Oản Oản theo bản năng siết chặt màn hình, hàm răng không tự chủ cắn chặt má
Này xem như...... Ngôn Tễ chủ động thêm cô là bạn tốt?
Ngôn Tễ hơi hơi nghiêng đầu: "Sao, không muốn thêm?"
"Không, không, không!"
Thịnh Oản Oản vội vàng gật đầu cho qua, sau đó ngẩng đầu ngoan ngoãn mỉm cười.
Ngôn Tễ bị nụ cười của cô làm cho giật mình.
Không giống như nụ cười khi lần đầu tiên gõ cửa phòng anh, hiện tại Thịnh Oản Oản không mang một tia lấy lòng.
Cô thật sự vui vẻ, cho nên mới cười.
Ngôn Tễ có chút sung sướng, rồi lại nhịn không được ghét bỏ nói: " Mama của Lư đả cổn nghịch ngợm, thật là một cái tên xấu."
Đôi mắt của Thịnh Oản Oản tràn ngập ánh sáng nhu hòa, sóng mắt lưu chuyển: "Nếu không hay thì để tôi đổi cái tên khác vậy. "
Ngôn Tễ cong khóe môi thấp giọng nói: "Không cần."
"Ồ." Thịnh Oản Oản lập tức gật gật đầu, dù sao cô cũng không muốn sửa.
Mama của Lư đả cổn nghịch ngợm dù sao cũng không dễ nghe.
Lư đả cổn của cô là khuê nữ, lớn lên lại đẹp.
"Vậy thì điếu thuốc này..."
"Không cần, không thích."
Cự tuyệt thật dứt khoát lưu loát.
Thịnh Oản Oản nhúc nhích một hồi, hậm hực đem thuốc lá trở về, ngước mắt hỏi: "Anh Ngôn thích gì?."
Ngôn Tễ đứng thẳng thân mình, đột nhiên cao hơn Thịnh Oản Oản một đoạn.
Anh trên cao nhìn xuống, Thịnh Oản Oản mơ hồ cảm thấy hơi áp bách.
Cô bất động thanh sắc lui lui về sau.
Ngôn Tễ hoãn thanh nói: "Chưa nghĩ ra, không phải có WeChat sao, về sau lại nói."
"Được rồi, tôi không quấy rầy anh Ngôn nghỉ ngơi."
Cô nhanh chóng bước sang một bên để Ngôn Tễ đóng cửa.
Ngôn Tễ nhéo di động ở lòng bàn tay, hầu kết nhẹ nhàng lăn một chút, nhẹ giọng nói: "Số riêng, đừng cho người khác."
==================================================================
edit: bây giờ mình đang ôn cho một cuộc thi quan trọng sắp tới nên nếu rảnh ngày nào mình sẽ làm, còn đúng 50 ngày nữa thôi sẽ tới kì thi THPTQG
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.