Chương trước
Chương sau
Thịnh Oản Oản không rõ về chứng đau bụng kinh, bản thân cô cũng không phải là một cô gái tinh tế.
Có những tháng nghiến răng chịu đau, cô sẽ tàn nhẫn sống tế nhị một chút, bỏ đồ lạnh với ớt cay.
edit: mình là chơi tới bến luôn
Nhưng đôi khi không đau, trong nháy mắt cô đã quên mất mình nên ăn uống gì.
Trong khoảng thời gian ở đoàn phim vẫn rất mệt, hơn nữa thời tiết nóng bức, không thể thiếu đồ lạnh mỗi ngày, lần này cơn đau bụng kinh vô cùng dữ dội.
Cô ôm bụng quay trở lại phòng nghỉ, bụng như thắt lại, đau đến không duỗi thẳng được thắt lưng.
Trong phòng chờ vẫn có truyền thông, nhưng vì buổi phỏng vấn bị gián đoạn, diễn viên bị đạo diễn gọi đi quay, phải tạm dừng công việc sớm.
Thịnh Oản Oản kiếm một vòng giữa đám đông ồn ào, nhưng cô không thấy Dương Kim Bánh, cô đổ mồ hôi lạnh.
Kinh nguyệt của cô đến sớm, căn bản không nhớ mua băng vệ sinh chưa, vốn định tìm Dương Kim Bánh giúp, nhưng hiện tại tìm không thấy người.
Cũng may, chuyên gia trang điểm có quan hệ tốt với cô cũng đến tìm cô, thấy cô vẫn còn đang nhìn quanh quẩn phòng nghỉ, cô ấy nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô: "Oản Oản, sao cô còn ở đây, để tôi trang điểm lại giúp cô "
Thịnh Oản Oản liếm liếm môi dưới, nắm lấy tay cô ấy: " Trợ lý của tôi đâu?
Chuyên gia trang điểm nhớ lại:" Có vẻ như sẽ sắp xếp cho các lão sư truyền thông. "
Thịnh Oản Oản không nổi tiếng, thời gian phỏng vấn ngắn, truyền thông có thể xóa những đoạn có cô.
Để có thêm cơ hội được chụp ảnh, Dương Kim Bánh đã phải vật lộn với nhiều phương tiện truyền thông để cô có thể xuất hiện trước ống kính.
Thịnh Oản Oản bên người mang theo một trợ lý, có rất nhiều nghệ sĩ dưới trướng của Lưu tỷ, không phải lúc nào cũng chú ý cô.
Thịnh Oản Oản ngưng mi, nhẹ nhàng nói: "uhm... cô băng vệ sinh dạng ống không, cho tôi mượn một cái."
Chuyên viên trang điểm một lúc lâu sau mới mở miệng lẩm bẩm: "Sắp quay cảnh mưa rồi, cô... có đau bụng kinh không?"
Thịnh Oản Oản lắc đầu: "Không đau."
Ngay cả khi cô nói rằng nó rất đau thì cũng vô ích.
Cả cô và chuyên gia trang điểm đều không đủ tư cách để trì hoãn kế hoạch quay phim của đoàn.
Chuyên viên trang điểm lúc này mới chần chờ gật gật đầu:"Tôi không có, nhưng dường như Song Song có. Tôi sẽ mượn, sớm thôi."
Thịnh Oản Oản cảm kích cười.
Sau khi chuyên viên trang điểm chạy đi, cô cười híp mắt, dựa vào tường thở dài nhìn ngọn đèn sợi đốt sáng rực trên trần nhà.
Sao mà dẫm phải shit chóa thế này.
"Thịnh Oản Oản! Mau lên! Cảnh mưa ở trang 52-3 của nhóm B cũng đã chuẩn bị xong, trang điểm từng người một. Sau khi xong việc này sẽ quay cảnh quảng trường. nhóm C sẽ do phó đạo diễn mang Tề Minh, Co Thịnh sẽ quay 41-3 diễn sa trường vũ." Đạo diễn lôi loa kêu.
Thịnh Oản Oản vội không ngừng hồi kêu: "Tốt! Tôi lập tức đến!"
Đạo diễn không kịp trả lời cô, liền đi thu xếp một số công việc cho đạo diễn công tác.
Ngay khi cổ họng của Thịnh Oản Oản căng lên, bụng dưới của cô đau nhói, cơn đau khiến tứ chi nhũn ra, mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào bụng dưới.
Cô nghiến răng nắm chặt tay.
Nó có đau không?
Theo kinh nghiệm của cô, lâu ngày sẽ hết đau.
Chuyên gia trang điểm nhanh chóng tìm thấy băng vệ sinh của cô: "Không có tampon, chỉ có băng vệ sinh thôi?"
tampon: xài giống bvs nhưng kiểu khác
" Được rồi."
Kỳ thật tốt nhất là tampon. Thứ cô quay là cảnh mưa, cô sẽ ướt như chuột lột, băng vệ sinh cũng sẽ ướt.
Nhưng bây giờ không có thời gian để xử lý chuyện này, Thịnh Oản Oản không dám chậm trễ, bắt lấy liền chạy vào WC.
Cô vẫn đang mặc trang phục, lần trước cô muốn đi vệ sinh cũng rất vất vả, cô vén váy lên đem quần cởi ra đi, trên quần lót có một vết đỏ nhỏ.
Cũng may là không nhiều, cô ngất trên trang phục, thật không muốn sống nữa.
Cô vội vàng xé băng vệ sinh, để đề phòng, bên dưới lót rất nhiều khăn giấy.
Miễn cưỡng chuẩn bị tốt, cô ôm bụng chạy ra ngoài.
Mưa đã to, nhân viên mặc áo mưa, hạt mưa tạt vào nhựa, kêu tanh tách.
Chuyên viên trang điểm nói: "Oản Oản nhanh lên, không kịp trang điểm cho cô rồi, lên xe lại nói!"
Thịnh Oản Oản vội vàng đi theo chuyên viên trang điểm vào trong xe.
Sau khi lên xe, cô nhận ra rằng Ngôn Tễ đã ở đó.
Anh đã trang điểm đang cầm kịch bản.
Cảnh này tạm thời được thêm vào, bọn họ vẫn chưa chuẩn bị, hiện tại đang nóng lòng muốn quay.
Cảnh dưới mưa thì sợ NG, kéo thời gian dài ai đều chịu không nổi, vốn dĩ cả đội hầu như không đủ nhân lực, nếu vài người bị ốm thì sẽ rất phiền phức.
Một người sống kỷ luật như Ngôn Tễ sẽ không bao giờ cho phép mình bị kéo xuống.
Thịnh Oản Oản cũng không nghĩ kéo chân sau, nhưng cô thực sự là lòng có dư mà lực không đủ.
Cô tìm một chỗ để ngồi, chưa kịp ngồi vững thì xe đã nổ máy.
Thịnh Oản Oản thấp giọng hỏi: "Tại sao anh Ngôn ở đây?"
Rốt cuộc thì Ngôn Tễ sở hữu chiếc xe bảo mẫu tốt nhất tổ, vậy tại sao anh chen chúc với họ.
Chuyên viên trang điểm chưa kịp trả lời, Ngôn Tễ liền nhàn nhạt nói: "Rừng cây quá nhiều, không có chỗ dừng xe."
Thịnh Oản Oản không ngờ rằng giọng nói trầm như muỗi kêu cũng có thể thu hút sự chú ý của Ngôn Tễ, sợ làm phiền Ngôn Tễ đang đọc kịch bản, nên lập tức không nói.
Chuyên gia trang điểm phủ phấn đầu tiên cho mái tóc của cô.
Rốt cuộc, cô ở trong mưa, bởi vì đau đớn mà toát ra một ít mồ hôi lạnh, nên tóc của cô đã ẩm ướt.
Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn nhắm mắt ngẩng đầu lên để chuyên gia trang điểm trang điểm cho cô dễ dàng hơn.
"Nếu mà làm mắt cho cô chỉ sợ là mưa sẽ rửa trôi hết lớp trang điểm mất, may mà mắt cô đẹp nên không cần kẽ mắt"
"Cô phải chú ý đến kính áp tròng nha."
"Ai, còn nói không đau, môi đều trắng bệch rồi kìa."
Chuyên viên trang điểm lấy ra son môi, nhẹ nhàng quét qua môi che đi màu tự nhiên.
Thịnh Oản Oản miễn cưỡng cười cười, bụng nhỏ một trận sông cuộn biển gầm:
"Không sao, bình thường."
Trên xe có rất nhiều người, ai bận việc nấy, cũng không ai nghe hai người nói chuyện phiếm.
Chỉ có Ngôn Tễ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào môi Thịnh Oản Oản đánh giá một lát, chậm rãi nói: "Làm sao vậy?"
Thịnh Oản Oản ngẩn ra.
Chuyên viên trang điểm cũng có chút xấu hổ.
Chuyện này mà nói trước nơi công cộng thì hơi xấu hổ
Cô chỉ thản nhiên lẩm bẩm, không nghĩ tới Ngôn Tễ chú ý.
Ngôn Tễ híp mắt, lại lần nữa hỏi: "Đau cái gì?"
Thịnh Oản Oản nuốt nuốt nước miếng, như cũ không nói chuyện, nhưng ngón tay nắm lấy thắt lưng buộc quanh eo cô.
Chuyên viên trang điểm ho nhẹ một tiếng, nói vòng vo: "Không sao, nói nhảm."
Ngôn Tễ nhướng mày, kiên quyết hỏi: "Cô bị thương à?"
Thịnh Oản Oản đau đến mức không chịu nổi, sức lực đều không có, nếu là thường lui tới. Như thường lệ cô sẽ ha ha cho qua.
Nhưng bây giờ đầu óc cô mù mịt, tất cả dây thần kinh đều dính vào bụng dưới, thậm chí cô còn không nghĩ ra tại sao Ngôn Tễ lại quan tâm đến tình trạng của mình như vậy.
Thịnh Oản Oản nhẹ thở hổn hển, chỉ lắc đầu.
Chuyên viên trang điểm làm vẻ mặt xấu hổ về phía Ngôn Tễ, chỉ chỉ bụng nhỏ chính mình.
Ngôn Tễ chần chờ sau một lúc lâu, hơi hơi hoảng hốt.
Không phải là anh không nghĩ ra.
Khi còn nhỏ, mẹ Ngôn Mi Mi lúc nào cũng như thép sắt, đừng nói là đau bụng kinh, thậm chí sau khi bị ung thư nhập viện, bà cũng không hề tỏ ra một tia yếu ớt.
Ngôn Tễ bên người cũng không nữ nhân khác, anh chỉ học hành là một đường nhảy lớp, các bạn cùng lớp xung quanh anh đều lớn hơn anh rất nhiều.
Sau khi bước chân vào làng giải trí, rất nhiều cô gái thích anh, nhưng anh không care
Tính cách mẹ anh sẽ ảnh hưởng phần nào đến anh, anh không mấy nhiệt tình với người khác, trong mắt nhiều người, thậm chí còn có chút máu lạnh vô tình.
Nhìn bộ dạng Thịnh Oản Oản, hiển nhiên không quá dễ chịu, cô ấy trở nên không hoạt bát chút nào.
Khi con gái tới tháng, đau lắm sao?
Chuyên viên trang điểm bổ trang, quằn quại trong túi hồi lâu mới tìm được một chiếc cốc giữ nhiệt.
"Này, tôi không chuẩn bị gì cả. Mặc dù nói có hơi vô lỹ, nhưng nó có tác dụng. Cô có thể uống thêm nước ấm."
Thịnh Oản Oản nỗ lực cong cong đôi mắt, đứt quãng nói: "Cảm ơn chị, không uống, sợ sẽ trôi son, trợ lý của tôi, đang đi lấy túi chườm nóng."
trang điểm thở phào nhẹ nhõm:" Tốt rồi. "
Mưa ngoài cửa sổ càng rơi xuống càng lớn, sương mù bốc lên, nước mưa tuôn xuống cửa kính, làm cảnh sắc phóng đại bên ngoài.
Càng chạy xe vào rừng, bùn càng nhiều, bùn lầy, mặt đường gồ ghề lồi lõm, xe trên dưới xóc nảy.
Thịnh Oản Oản che bụng cúi đầu, co người lại.
Cô bất chấp duy trì hình tượng.
Con người ta đau đớn đến mức cảm thấy mọi thứ khác đều là mây trôi, chẳng còn gì phải quan tâm.
Ngôn Tễ con ngươi hơi nhíu lại, trầm giọng nói: " Nhân viên công tác có biết không"
Mọi người lao vào cuộc chiến, đội mưa, vác thiết bị vào, chọn cảnh quay đẹp, chờ diễn viên bấm máy.
Mũi tên ở trên dây, cho dù là chính mình, cũng không thể không chụp.
Thịnh Oản Oản nhấp môi, đột nhiên điểm vài cái đầu: "Tôi có thể, sẽ không chậm trễ mọi người, anh Ngôn, anh...... Yên tâm."
Cô không thể duỗi thẳng eo, mái tóc dài xõa dọc theo tấm lưng gầy, ngọn tóc thậm chí rũ tới mặt đất.
Mặc nhiều lớp trang phục như vậy, khi cúi đầu, vẫn có vẻ gầy, vòng eo vẫn có thể ôm trọn một tay
Ngôn Tễ trầm mặc một lát, hoãn thanh nói: "Chút nữa quay cảnh mưa, mưa to như vậy, nhất định sẽ bị cảm."
Thịnh Oản Oản ôm thành cái cầu, dùng móng tay véo bụng, cố gắng làm tê liệt các cơn đau quặn ở bụng
Cô kiên quyết nói: "Không sao, thân thể của tôi tốt, ngày thường trời mưa, đều không mang theo dù."
Ngôn Tễ đuôi mắt thật sâu gấp lại, trong mắt hiện lên một tia tức giận quan tâm.
Cô đau như vậy, còn tâm tình nói mạnh miệng.
Chỉ là Thịnh Oản Oản hầu như luôn cúi đầu nheo mắt,cũng không có chú ý tới Ngôn Tễ
Ngôn Tễ nhìn lướt qua di động, lại nhìn nhìn ngoài cửa sổ:
"Giờ uống thuốc giảm đau cũng không kịp."
"Ừm..." Thịnh Oản Oản đáp một cách yếu ớt.
Chuyên viên trang điểm đau khổ vuốt tóc cho cô, lau mồ hôi trên cổ cô:
"Chỉ có thể nhịn, tiểu đáng thương."
Ngôn Tễ thở dài một hơi.
Anh đột nhiên đứng dậy, ngồi xổm trước chỗ ngồi của Thịnh Oản Oản
Với một chút lực bằng tay phải, anh nâng vai cô lên bắt cô ngồi thẳng, đồng thời ấn tay trái lên bụng dưới của cô.
Di chuyển ba ngón tay xuống rốn, ấn quan nguyên huyệt, Ngôn Tễ xoa nhẹ nhàng.
quan nguyên huyệt: cách nhau ngón tay kể từ rốn
Trước đây tôi từng đóng vai khách mời trong một bộ phim. Anh đã xem những huyệt đạo nên cảm thấy chút kiến thức này rất thú vị, khi đóng máy sau anh nghiên cứu một thời gian.
Nhờ gen của bố mẹ, anh luôn học hỏi mọi thứ một cách nhanh chóng, ngay cả khi rảnh thì nghiên cứu.
Có khoảng bốn huyệt đạo để giảm đau bụng kinh.
Một cái ở ngón chân, một cái ở cổ chân, một cái ở đùi, cái cuối cùng ở bụng dưới.
Mấy cái khác thì không thể, cũng chỉ có bụng nhỏ.
May mắn thay, huyệt vị không đặc biệt thấp.
Thịnh Oản Oản ngây dại.
Xe lắc lư lợi hại, Ngôn Tễ ngồi xổm cũng vất vả, y phục bó sát, vạt áo dài tùy ý phô trên mặt đất.
Bên trong xe cũng không sạch sẽ, mọi người đều là bùn lên xe.
Nghe nói, Ngôn Tễ còn có thói ở sạch.
"anh Ngôn, anh......"
Cô vội vàng kéo tay Ngôn Tễ
Ngôn Tễ tay rất nóng, từ lòng bàn tay đến mu bàn tay.
Có lẽ tay cô quá lạnh, khoảnh khắc Ngôn Tễ đặt tay lên bụng, Thịnh Oản Oản cảm thấy máu mình sắp đông lại.
"Đừng nhúc nhích." Ngôn Tễ rũ mắt xuống quở trách, nhưng vẫn tiếp tục đưa tay xoa bụng dưới của cô.
Thịnh Oản Oản thật sự không tập thể dục lắm, bụng mềm nhũn không sức lực, Ngôn Tễ không chắc mình đã chạm đúng vào huyệt đạo hay chưa.
Nhưng xuống chút nữa, anh không thể động thủ.
Bên trong xe trong nháy mắt an tĩnh rất nhiều, mọi người đều im lặng nhìn, không dám lên tiếng.
Ai cũng chưa nghĩ đến, Ngôn Tễ sẽ tự mình giúp Thịnh Oản Oản mát xa.
Kia chính là Ngôn Tễ.
Lục thân không nhận, máu lạnh vô tình Ngôn Tễ.
Xe đã rất ngột ngạt, ngoài trời mưa càng làm ngột ngạt hơn.
Tài xế vì chiếu cố cô, đem điều hòa tắt.
Thịnh Oản Oản cảm thấy rất nóng, mặt đỏ bừng cả vành tai
Cô càng khó thở hơn, yếu ớt cầu xin: "Anh Ngôn, anh... anh có thể lên một chút được không?"
Chiếc xe này thật sự hết thời rồi, dù cho Ngôn Tễ cân bằng đến đâu, cũng khống chế độ rung lắc.
Tay run lên liền......
Rốt cuộc cách này cũng không kém rất xa.
Ngôn Tễ ngẩng đầu trừng mắt nhìn cô một cái, nhàn nhạt nói: "Được rồi, tôi cho cô ấn huyệt?"
Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn ngậm miệng lại, cô không dám nói nữa.
Cô cũng biết các huyệt đạo nằm đó, không thể trách Ngôn Tễ, muốn trách thì trách Nữ Oa.
"Thả lỏng." Ngôn Tễ thanh âm lại ôn nhu.
Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn dựa vào lưng ghế thả lỏng cơ bắp.
Ngôn Tễ ngồi xổm, thấp hơn cô, cuối cùng cô có thể cúi đầu xem anh.
Từ trên xuống dưới, lông mi của Ngôn Tễ dài, run rẩy giống như hoa phù dung nở rộ
Đuôi mắt có độ cung đẹp, hẹp dài, thanh tú mà sắc sảo.
Đại khái là nghỉ ngơi không tốt, gần sát tròng mắt, có một chút đỏ lên, nhưng không ngăn cản được anh luôn toát ra vẻ quyến rũ mê người.
Thịnh Oản Oản ẩn thận xem từng chi tiết trên khuôn mặt của Ngôn Tễ
Lúc anh không diễn, trên mặt luôn luôn không có biểu cảm, hiện tại cũng giống vậy, phảng phất anh không phải đè bụng cô mà giống như đè cục bột.
Người như vậy, tư thái như thế, ngồi xổm trước mặt cô, hai lòng bàn tay áp sát vào cô, cường độ xoa bóp vô cùng nhẹ nhàng.
Ngoài cửa sổ là tiếng mưa rơi tí tách, nước bùn bắn tung tóe, tiếng lá cây xào xạc, tiếng đá vụn rơi xuống.
Cửa sổ rất đơn điệu, chỉ có đầu ngón tay của Ngôn Tễ và tiếng cọ xát quần áo của cô.
Nhưng âm thanh này cực kỳ lớn, lấn át mọi thứ.
Thịnh Oản Oản trong lòng có loại cảm xúc không rõ cảm giác.
Dường như thần kinh toàn thân đã vào trạng thái thời chiến, một tiếng động dù là nhỏ nhất cũng có thể khiến thế giới của cô đảo lộn.
Nhưng cô vẫn thích nó.
Cảm giác kỳ lạ này do Ngôn Tễ mang đến cho cô.
Cô tựa hồ thật sự không đau nữa.
==========================================================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Một cái bụng mềm.
edit: dạo này dịch căng thẳng các bạn nhớ chú ý sức khỏe
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.