"Vậy thì anh..." Thịnh Oản Oản không biết làm thế nào để hỏi. Cô không biết Ngôn Tễ quan tâm vụ này thế nào. Nếu anh không thèm để ý, cô lại dây dưa hỏi, chả khác nào cô tự đào hố chôn mình. Nếu anh quan tâm, cô thực sự không có biện pháp khắc phục. Hiện tại vô luận cô làm cái gì, trong mắt fans Ngôn Tễ, đều là làm ra vẻ, đều có tâm kế, cách duy nhất là tránh xa Ngôn Tễ, ngoài đóng phim ra thì không được tiếp xúc. "Tôi sẽ tra bức ảnh đó, đừng lo lắng." Ngôn Tễ nhưng thật ra rất trầm ổn, hiển nhiên đấy vẫn chưa là gì cả. Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn gật đầu, nhưng cô vẫn rất xấu hổ vì đã gây ra quá nhiều rắc rối cho Ngôn Tễ. "Anh Ngôn, đừng lo, sau này tôi nhất định giữ khoảng cách với anh, sẽ không cho người khác thấy mấy cái bất lợi giống vậy." "Cô......" Ngôn Tễ nhíu nhíu mày, đột nhiên tiến lên một bước, nâng lên tay, phảng phất muốn đụng vào mặt Thịnh Oản Oản. Thịnh Oản Oản theo bản năng một lui về sau, đôi mắt dời đi. Hai người đồng thời cứng lại, Bàn tay đang giơ lên của Ngôn Tễ dừng lại trên không trung vài giây, mới chậm rãi thả xuống dưới. Thịnh Oản Oản trong lòng áy náy: "Thực xin lỗi anh Ngôn, trong đoàn làm phim có nhiều ánh mắt như vậy, chúng ta thật sự phải giữ khoảng cách" Ánh mắt Ngôn Tễ hơi rũ, từ trên đỉnh đầu di chuyển xuống chuyển qua môi cô. Cô bất giác cắn môi dưới, vết cắn đỏ ửng, đôi môi mềm mại đáng yêu. Mắt Ngôn Tễ tạm dừng vài giây ở môi cô, lúc này mới chậm rãi nói: "Được, trên tóc cô rơi xuống một con thiêu thân." Thịnh Oản Oản: "???" Thịnh Oản Oản: "A a a a a a a!" Hai chân cô như được gài lò xo, điên cuồng nhảy nhót trên mặt đất, cố gắng rũ bỏ đám thiêu thân trên đầu. Nhưng thiêu thân đã bám lấy những sợi tóc của cô nên không bị ảnh hưởng gì cả, như cũ chặt chẽ dừng trên đỉnh đầu cô. Thịnh Oản Oản muốn khóc, trong miệng lải nhải: "Còn không! Còn không! Rớt chưa? Có bay chưa?" "Còn." "A a a a a help me!!!! Dương Kim Bánh mau tới cứu giá!!!!" Thịnh Oản Oản nói năng lộn xộn, vành mắt đã đỏ, cổ cứng đờ căn bản không thể nhúc nhích. Ngôn Tễ cười nhẹ một tiếng, đột nhiên vươn tay ấn vào vai cô. Người anh kề sát, đầu hơi ngẩng lên, ghé sát vào trán cô, rồi mím môi thổi nhẹ lên đỉnh đầu cô. Hơi thở khó tránh khỏi phất qua trán Thịnh Oản Oản cũng nhẹ nhàng phiêu dật trên cánh mũi cô. Thiêu thân cảm nhận được gió, rốt cuộc hoảng loạn vẫy cánh bay đi. Thịnh Oản Oản kinh hoảng thất thố giương mắt, cô chỉ có thể nhìn thấy hầu kết Ngôn Tễ hơi hơi lăn lộn một chút. Anh đang rất gần, cô ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người anh. Anh ấy vẫn mặc bộ vest từ buổi phỏng vấn. Bộ vest được ủi phẳng phiu. Khi anh giơ cánh tay lên, khuỷu tay với vai của anh có những nếp gấp tự nhiên, cổ áo chỉnh tề lười biếng nghiêng về phía cổ, nhưng nó không che được hết xương quai xanh. Xương quai xanh của anh thực sự rất trắng. Thịnh Oản Oản hoa cả mắt, hoàn toàn đã quên chính mình vốn rất sợ côn trùng Ngôn Tễ người này, thật đúng là hành tẩu ** dược, Ngay khi anh đến gần cô, mùi hương càng dễ ngửi khiến cô bắt đầu thất điên bát đảo. Chỉ là trong mộng, khoảng cách bọn họ càng gần, nếu không cần chụi trách nhiệm, cô nhất định phải ôm lấy eo Ngôn Tễ, áp eo vào cơ bụng anh. Ngôn Tễ ánh mắt ngưng tụ, lực siết trên vai cô ngày càng sâu, khi con thiêu thân đã khuất bóng, anh mới từ từ buông Thịnh n. Ngay cả kéo ra khoảng cách tốc độ đều rất chậm. Thịnh Oản Oản cũng không giãy giụa, cô còn lưu luyến xương quai xanh cùng hầu kết Ngôn Tễ. Đáng tiếc trong mộng không có cảnh làm thịt, bằng không cô nhất định sẽ không buông tha hai nơi này. "Oản Oản! Em có mang theo cây đập ruồi nè!" Dương Kim Bánh hấp tấp chạy tới, lại kịp thời dừng bước chân. Cô nàng thấy Ngôn Tễ vừa mới ôm lấy Thịnh Oản Oản, môi dường như vừa rời khỏi trán, ngay cả hành động rời đi đều quyến luyến thâm tình, lưu luyến không rời. Mà Thịnh Oản Oản ngoan ngoãn ngượng ngùng buông mắt xuống, thiếu chút nữa liền gần như ngã vào vòng tay Ngôn Tễ. Dương Kim Bánh trong lòng run lên. Ơ Đệt Hay ah nha Trước công chúng mà còn chơi kiểu đó luôn! Tại sao cô nàng lại bỏ lỡ thời khắc quan trọng chứ! Thịnh Oản Oản bị cô nàng kêu, mới phục hồi tinh thần lại. Ngôn Tễ đầu tiên đã thu liễm khởi thần sắc, nói một cách bình tĩnh: "Được." Thịnh Oản Oản nâng lên tay, chạm vào đầu, quả thực không có sâu. "Cảm ơn anh Ngôn." "Ừ." Ngôn Tễ trầm giọng đáp lại, quay người rời đi không chút lưu luyến. Thịnh Oản Oản nhìn bóng lưng của anh, bĩu môi, yên lặng xuất thần. Dương Kim Bánh kích động cả người run rẩy: " Em đang coi gì đây, em muốn chèo thuyền 2 người?" Thịnh Oản Oản cau mày, khó hiểu nhìn cô nàng: "Em đã xào CP khi nào?" Dương Kim Bánh nhặt miếng đánh ruồi lên: "Nói đi, chị đã cho anh Ngôn uống gì thế, anh ta thế mà còn thực sự hôn lên trán chị!" Thịnh Oản Oản gõ nhẹ lên trán cô nàng, nghiến răng soàn soạt: "Nói hươu nói vượn cái gì đấy, anh ta giúp chị thổi rớt thiêu thân." "Ồ." Dương Kim Bánh hậm hực bĩu môi. Nguyên lai là thổi thiêu thân a. "Ăn chút gì đi, em mua cho chị chút thịt, nhưng chị chỉ được ăn hai miếng." Dương Kim Bánh bắt đầu báo cáo công việc của mình. Thịnh Oản Oản lười biếng nói: "Vậy em mua bao nhiêu?" "Hai mươi nhân dân tệ, đúng không." "Chị muốn ăn mười nhân dân tệ!" Thịnh Oản Oản đem hai căn ngón trỏ giao nhau so sánh chúng với mắt cDương Kim Bánh. "Hì hì, để tránh cho chị ăn nhiều quá, phần còn lại em đã ăn hết rồi, em để lại hai cái cho chị." Dương Kim Bánh nhẫn tâm nói. Thịnh Oản Oản híp mắt, ai oán liếc mắt một cái. Bất quá Dương Kim Bánh làm cũng là đúng, ở đoàn phim cô ăn quá nhiều, nếu mập lên thì sẽ không thể bắt kịp tiến độ Hai người đi đến cửa phòng nghỉ. Bên ngoài phòng nghỉ bên ngoài treo một bóng đèn to lủng lẳng, ánh sáng phân tán ra mọi góc độ như những mũi kim mảnh, thu hút nhiều côn trùng nhỏ bay vòng tròn va vào nhau. "Ai, gật đầu thấp." Dương Kim Bánh biết Thịnh Oản Oản sợ côn trùng, cho nên theo bản năng nhắc nhở cô, thuận tiện duỗi tay, ở đỉnh đầu cô vẫy vẫy. Dương Kim Bánh: "Đợi chút!" Thịnh Oản Oản: "......" Dương Kim Bánh không thể tưởng tượng bắt tay lùi về, nhìn lòng bàn tay chính mình, lại giơ tay ở đỉnh đầu của Thịnh Oản Oản mà vẫy vẫy. Con ngươi chậm rãi run lên, khóe miệng không ngừng nổi lên. "má ơi...... a a a a a!" Thịnh Oản Oản xua tay chạy nhanh: "Không không không không không, em suy nghĩ nhiều!" Dương Kim Bánh lắc vai Thịnh Oản Oản: "Chị thanh tỉnh một chút! Đây là cách đúng đắn để đuổi côn trùng! Làm như em muốn dùng miệng thổi! Chị nghĩ em nguyện ý sao!" Thịnh Oản Oản bị cô nàng làm hoảng đầu váng mắt hoa. "Ừm... Khả năng anh Ngôn có thói ở sạch...... Không muốn dùng tay đụng tới." Dương Kim Bánh ôm ngực với ánh mắt đầy ngọt ngào hấp dẫn: "Anh Ngôn dường như đã nói rằng anh ta có thói ở sạch ". Thịnh Oản Oản thốt ra một tiếng thở dài nhẹ nhõm: "xem đi." Dương Kim Bánh: "Nhưng anh cư nhiên nguyện ý thổi sâu cho chị, không cẩn thận cái là sâu bay đến mặt anh ta thì làm sao?" Thịnh Oản Oản lôi kéo Dương Kim Bánh về phòng nghỉ: "Không thể." Dương Kim Bánh cọ tới cọ lui không muốn rời đi: "em muốn ăn đường mà chính chủ phát mà cũng không hiểu, hạnh phúc quá." Thịnh Oản Oản: "Mau lên." Dương kim bánh: "Em cảm thấy Ngôn ca thích chị." Thịnh Oản Oản ngoài cười nhưng trong không cười: "Hahahahah......"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]