Chương trước
Chương sau
"Anh Ngôn, đạo diễn yêu cầu anh nói điều này vì sợ ảnh hưởng đến sự hài hòa của đoàn phim sao? Thực ra anh không sai. Tôi tuyệt đối không mang cảm xúc cá nhân vào công việc của mình, cũng sẽ không lòng dạ hẹp hòi so đo. "
Thịnh Oản Oản a thả Phật hệ cười cười, vẻ mặt mang theo nhìn thấu thế tục sự đời, mang theo sự trấn an với tất cả sự tách biệt.
Ah.
Vẫn muốn kiểm tra cô.
Chẳng sợ trong lòng khó chịu, cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Kia chính là Ngôn Tễ!
Ngôn Tễ: "......"
Ngôn Tễ trầm mặc một lát, trong lòng phảng phất đổ một khối kẹo bông gòn.
Tuy rằng ngọt, nhưng là nghẹn, đặc biệt nghẹn.
Anh nghẹn hận đến nỗi không thể hung hăng xoa bóp mặt Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản thấy sắc mặt Ngôn Tễ trong chốc lát biến đổi, trong lòng có chút thấp thỏm.
Lòng chân thành vừa rồi chưa đủ sao?
Cô duỗi ngón tay chọc lọ nước rửa tay trên tay Ngôn Tễ.
"Nước rửa tay không đụng hàng của anh, quả thực giống cam lộ làm nội tâm tôi rất dễ chịu, như một trận xuân phong, tôi sẽ không trách anh, ngược lại trong lòng sẽ, địa vị thân phận của anh rất bình dị mà gần gũi, Tôi thực sự cảm động không thể diễn tả được. tục ngữ nói đến câu, tặng người hoa hồng, tay có thừa......"
cam lộ: Sương mưa ngon ngọt
Ngôn Tễ khẽ đảo mắt, nhàn nhạt nói: "Cô không thấy sến sao?"
Thịnh Oản Oản xoa xoa giọng nói, nuốt nước miếng: "Rất sến."
Ngôn Tễ không chút khách khí nói: "Sến thật."
Thịnh Oản Oản nhẹ giọng thở dài: "Trách tôi học nghệ không tinh thông, rõ ràng quen thuộc trong sách cổ sử, kỹ năng vuốt mông ngựa không đủ."
vuốt mông ngựa: nịnh nọt
Ngôn Tễ híp híp mắt, nắm chặt nước rửa tay.
Sau khi nghe tin Thịnh Oản Oản cầm gián, cố ý kém kêu Ân Đại Ma đi mua.
Hoàn toàn mua vì cô.
"Cô không thể..."
Ngôn Tễ nói đến một nửa, kịp thời dừng lại, đem nửa đoạn sau nuốt xuống.
Thịnh Oản Oản ngốc ngốc hỏi: "Cái gì?"
Ngôn Tễ lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Quên đi."
Thịnh Oản Oản cắn môi dưới, do dự một lúc, bỏ đi bộ dạng nịnh nọt, sau đó mới cẩn thận ngước mắt lên hỏi.: "Vậy anh Ngôn... anh không ghét tôi chứ?"
Điều đó không nên khó chịu, đúng không.
Bằng không cũng không thể nghe cô nói hươu nói vượn trong thời gian dài như vậy.
Ngôn Tễ chăm chú nhìn cô vài giây, đột nhiên cười khẽ, duỗi tay khẽ đẩy trán cô, đem Thịnh Oản Oản đẩy một ngửa đầu, nho nhỏ lui một bước.
"diễn tốt đấy."
Anh xoay chai nước rửa tay nhỏ trong tay, xoay người rời đi, không trực tiếp trả lời Thịnh Oản Oản
Thịnh Oản Oản nhìn bóng dáng anh, trong lòng cảm thấy không thể giải thích được.
Ngôn Tễ tựa hồ...... Tựa hồ trở nên có chút kỳ quái.
Nhưng sự thay đổi này không gây khó chịu.
Cô thậm chí cảm thấy có chút vui vẻ.
Ngôn Tễ thẳng đến xe bảo mẫu phòng xe, kéo cửa xe, ném nước rửa tay xuống ghế.
Nước rửa tay không vững mà rơi xuống khe nứt trên ghế, ủy khuất bị kẹp ở giữa, như thể ác ma mới giết con lừa một cách đáng thương.
Ngôn Tễ liếc nhìn vài lần, sau đó lại lấy ra, rồi cất vào ngăn lửng bên ngoài của ba lô.
Nói không chừng về sau còn dùng.
Anh thu dọn đồ đạc, sau đó xuống xe, chuẩn bị đóng cửa lại.
Chưa kịp dùng lực, Ân Đại Ma đã vươn tay giữ cửa, ghé vào tai anh với vẻ mặt nghiêm túc: "Anh Ngôn, tôi muốn hỏi anh một chuyện."
Ngôn Tễ liếc mắt một cái, trên mặt khôn biểu tình nói: "Hỏi."
Ân Đại Ma biểu tình rối rắm, cau mày nói: "Anh có cảm thấy hay không, anh đối với Thịnh Oản Oản có chút khá tốt?"
Ngôn Tễ con ngươi hơi co lại, lạnh như băng nói: "Có sao?"
Ân Đại Ma thầm nghĩ, cái này cũng chưa tính tốt?
Để chống lưng cho Thịnh Oản Oản, trực tiếp cùng Lư gia làm nháo tạm thời không nói, rốt cuộc Lư Mộ xác thật thiếu miệng.
Còn buổi casting váy đỏ thì sao?
Đổng Lâm Lâm có thể đến tìm anh ta, nhưng Ân Đại Ma không mặt mũi nói thẳng cho Ngôn Tễ, rốt cuộc ngoại giới cũng không biết Ngôn Tễ mới là ông chủ.
Phó đạo diễn đều gọi điện tới chứng thực, theo logic thông thường, cũng nên đẩy gà nhà.
Ngôn Tễ không màng nhân tình, Ân Đại Ma thấy anh không hề thiên vị với Đổng Lâm Lâm
Nhưng anh ta cũng lý giải, Ngôn Tễ vẫn luôn đều như vậy, anh đối với cái nào hợp tác với mỹ nữ cùng công ty chưa bao giờ đối xử khác biệt.
Suy cho cùng là hậu duệ hào môn quý tộc, tâm khí cao, tầm mắt xa, không phải tiểu minh tinh phàn nào cũng với tới.
Nhưng Thịnh Oản Oản hơi ngoại lệ.
Nếu Olong của đêm qua được đặt cho các nữ diễn viên khác thì chắc chắn sẽ bị nghi ngờ là lăng xê có hiềm nghi...
Ô Long 乌龙: Đào Tiềm (tức Đào Uyên Minh, tác giả của Đào Hoa Nguyên Ký) thời Tấn có ghi lại câu chuyện thế này. Thời Tấn ở Cối Kê có người tên là Trương Nhiên có nuôi một con chó đặt tên là Ô Long. Tên đày tớ của Trương Nhiên tằng tựu với vọ Trương Nhiên và lập kế sát hại Trương Nhiên, khi tên đầy tớ ra tay thì chú chó Ô Long đã xông vào cắn bị thương gã đầy tớ cứu chủ. Thế là từ đó người đời dùng từ Ô Long để gọi thay cho từ chó. (giống như VN mình gọi Ông 30 thay cho từ Hổ vậy).
Lý Thương Ẩn - nhà thơ đời Đường cũng có câu thơ: Dao tri tiểu các hoàn tà chiếu, tiện sát Ô Long ngọa cẩm nhân 遥知小阁还斜照,羡杀乌龙卧锦茵, có nghĩa là: Từ xa đã thấy ánh chiều tà xế bóng chiếu vào gác nhỏ, chú chó nằm trên đệm gấm thật đáng ngưỡng mộ
Công ty ít nhiều sẽ chuẩn bị một số biện pháp, chẳng hạn như buông lời gió, bày tỏ rằng Ngôn Tễ và nữ diễn viên nói chung là không quen biết, thậm chí là bất đồng.
Như vậy chẳng sợ đoàn đội đối phương có lăng xê manh mối, fans cũng sẽ không hoảng, nhìn những bằng chứng trước đó, không cần Ngôn Tễ bác bỏ tin đồn, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng.
Nhưng khi anh ta đề nghị với Ngôn Tễ, lại bị cự tuyệt.
Ngôn Tễ căn bản không thèm để ý Thịnh Oản Oản sẽ cùng anh lăng xê.
Nhưng Thịnh Oản Oản chính là đối tượng trên danh nghĩa đính hôn!
Còn vừa rồi người bị ôm cánh tay khóc đâu?
Loại kinh dị này đã xảy ra từ bao giờ?
Ngôn Tễ không nói gì, để mặc cô ôm thật lâu, ngay cả nước mắt sát đến trên quần áo cũng chưa tức giận.
Nếu đối phương không phải Thịnh Oản Oản, nếu không phải chất nữ của Thịnh Toa Bạch, Ân Đại Ma đều phải hoài nghi, Ngôn Tễ đã động tâm.
"Anh Ngôn, có phải vì muốn cho giang lão tiên sinh mặt mũi, chỉ sợ Thịnh Oản Oản đi tìm tiểu cô cáo trạng, sau đó sẽ ảnh hưởng đến quan hệ giữa cha con anh?"
Nếu không phải động tâm, cũng chỉ có cái này khả năng.
Ngôn Tễ định thần nhìn Ân Đại Ma vài giây.
"Không phải."
Ân Đại Ma há miệng thở dốc chưa nói ra lời.
Ngôn Tễ: "Thịnh Oản Oản người này, tôi có chút hứng thú, nếu cô ấy không phải là chất nữ Thịnh Toa Bạch."
Ban đầu, anh cảm thấy Thịnh Oản Oản là người ngốc thích khóc.
Cơ hồ không có một điểm nào là anh thích.
Nhưng khi anh bắt đầu cảm thấy những đặc trưng này ở trên người cô trở nên có chút đáng yêu, Ngôn Tễ liền biết sự tình không ổn.
Nếu là bất kỳ ai khác, dựa trên gia thế cùng thân phận Ngôn Tễ, anh căn bản không cần băn khoăn.
Cảm thấy hứng thú, liền có thể lấy nó.
Nhưng...... Thịnh Oản Oản dù sao cũng là chất nữ của Thịnh Toa Bạch.
Tựa như Thịnh Oản Oản cảm thấy mối quan hệ này thật khó xử, Ngôn Tễ cũng cảm thấy khó xử.
Chẳng sợ ông ấy và mẹ Ngôn Mi Mi của anh chưa kết hôn thì việc bố cô chung sống với người phụ nữ khác cũng khó có thể chấp nhận được.
Huống chi, Thịnh Toa Bạch là một người hoàn toàn khác với Ngôn Mi Mi.
Ngôn Mi Mi cao ngạo, lạnh lẽo, sát phạt quyết đoán, nhưng Thịnh Toa Bạch lại nhu mì bình thường, xảy ra một chút việc nhỏ liền sẽ hoang mang.
Rất khó lý giải, Giang Vệ Tê sẽ coi trọng Thịnh Toa Bạch.
Nhưng... có vẻ như anh không hiểu lắm, thực ra anh nghĩ Thịnh Oản Oản không tồi.
Ngôn Tễ liễm mắt, trầm giọng nói: "Đi thôi, đi cột dây thép."
Ân Đại Ma do dự: " Anh Ngôn, nhưng......"
Ngôn Tễ thấp giọng cảnh cáo: "Đừng hỏi nhiều, lòng tôi biết."
Ân Đại Ma bẹp bẹp miệng, không dám nói nữa.
Cuối tuần buổi sáng, Ngôn Tễ có một cuộc hẹn để chụp trang bìa cho tạp chí 《 thời thượng nam sĩ 》mâu thuẫn giữa fans và tạp chí dường như đã được dập tắt.
Biên tập viên thời trang đã tắt bình luận trên Weibo và anh ta gửi lời xin lỗi một cách tượng trưng trên Weibo, được đăng trên trang chủ Weibo của mình.
Fans ở siêu thoại vài vòng, phô trương chiến thắng của họ, cảm động với chính mình vì nỗ lực nỗ lực bảo vệ anh trai của mình, chuyện này liền dần dần trầm đi xuống.
Những người trong giới tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, còn giới thời trang thì nhỏ lại mang thù, bức cho người nóng nảy dễ vào bẫy.
Vì vậy, giả mô giả thức theo năm tháng, ngay cả những tin nhắn riêng với biên tập viên thời trang cũng bình tĩnh hơn rất nhiều.
Tạp chí official weibo đã phát tuyên truyền tin tức, Tễ Niệm Phẩm lại dẫn dắt hạ, giúp đỡ chuyển phát, làm nhiệt.
Mười giờ sáng, dương kim bánh nhiệt tình đến tìm Thịnh Oản Oản, giơ điện thoại di động lên nhìn cô.
"Ảnh tạo hình đã thông báo, phản hồi rất tốt!"
Cô nàng đưa Weibo của mình cho Thịnh Oản Oản chỉ vào Weibo vừa đăng được 20 phút.
Cho tới bây giờ, đã có 200 hơn bình luận, đã được rất nhiều người chú ý.
——Wow Minh Du nè, tôi có thể làm được!
—— tiểu tỷ tỷ thật xinh đẹp a, mỹ nhan thịnh thế!
—— Tôi hy vọng kỹ thuật diễn tốt, cơ mà cái nhan sắc này.
—— casting váy đỏ rất có lương tâm! Nam nữ chủ nữ thứ đều đẹp như vậy,chỉ cần biên kịch không phải yêu quái là ta lạc quan chiếu cố!
—— Xin đừng đổi, đừng đổi Minh Du thành người tốt, từ đầu đến cuối chỉ là sự kiêu ngạo thôi
—— Xin nói thêm một điều nữa, Minh Du là nhân vật yêu thích nhất của tôi, hy vọng tiểu tỷ tỷ có thể diễn xuất một Minh Du tàn nhẫn.
—— nói. Weibo Thịnh Oản Oản là cái nào, Mình muốn theo dõi mlem ảnh đẹp.
——Hahahaha cho cậu thất vọng luôn, lần trước cậu không để ý đến vụ lật xe của Đồng Lâm Lâm sao? Thịnh Oản Oản không có Weibo!
—— lầu trên là miệng thiếu sao? Cái gì đều có thể xả giận Lâm Lâm sao, tôi cầu xin đoàn phim đừng trói Lâm Lâm phóng hỏa, cũng cầu xin người mới đến hút máu Lâm Lâm!
- --------------------------------------------------------------------------------------
Hơn nữa, các nhận xét hơi quanh co.
Ngoại trừ fans cãi nhau, không ai đặt câu hỏi về việc cô đóng vai này, có thể thấy rằng tạo hình đã đáp ứng được tâm lý mong đợi của công chúng.
"Oản Oản, chị muốn đăng ký Weibo không, em nghĩ fan nguyên tác thích chị đó."
Dương Kim Bánh thật cẩn thận kiến nghị.
Thịnh Oản Oản trầm mặc trong chốc lát, lắc đầu.
"Hiện đại họ có ấn tượng tốt vì chị không nổi tiếng, không có mối đe dọa. Khi đã đăng ký Weibo, tất cả mọi thứ lộn xộn sẽ đi lên. Fan Đổng Lâm Lâm cũng có các kênh để phát tiết."
Dương Kim Bánh nhíu mày: "Nhưng chị cũng không thể bởi vì Đổng Lâm Lâm mà vĩnh viễn không đăng ký Weibo a!"
Thịnh Oản Oản suy nghĩ trong chốc lát: "Hiện tại không phải thời điểm thích hợp."
Dương Kim Bánh: "Khi nào là thời điểm tốt?"
Thịnh Oản Oản đem đầu ngón tay trước mũi,mùi thơm nhẹ dường như chưa tan hết.
Cô vẫn có thể nhớ lại cách Ngôn Tễ nhỏ nước rửa tay vào tay cô.
Vào lúc này, trái tim cô lắng đọng một cách khó hiểu.
"Bánh, làm lưu lượng thì sao?"
Dương Kim Bánh: "Tất nhiên là tốt rồi. Ai mà không muốn làm lưu lượng đâu? Công ty rất mong muốn chị trở nên nổi tiếng. Sau khi trở thành lưu lượng, chúng ta có nhiều lựa chọn, và sẽ không có...... Có người nhờ tôi giúp dọn đồ. "
Thịnh Oản Oản cong môi:"Vậy chờ lưu lượng của chị cao hơn Đổng Lâm Lâm đi."
Dương Kim Bánh chớp mắt:"Chị thực sự sẵn sàng liều mạng Đồng Lâm Lâm. "
Thịnh Oản Oản hừ nhẹ một tiếng: "Ai kêu cô ấy khiêu khích trước, chị tuy rằng không bối cảnh không chỗ dựa, nhưng sẽ không bao giờ bỏ qua. "
Dương Kim Bánh cười hai tiếng, giả vờ đồng nhận gật gật đầu.
Anh Ngôn là cái loại gì, anh ngây ngốc cảm thấy chính mình không bối cảnh không chỗ dựa đi......
============================================================================
Tác giả có chuyện muốn nói:
Ngôn Tễ: Ngu ngốc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.