"Anh Ngôn, đạo diễn yêu cầu anh nói điều này vì sợ ảnh hưởng đến sự hài hòa của đoàn phim sao? Thực ra anh không sai. Tôi tuyệt đối không mang cảm xúc cá nhân vào công việc của mình, cũng sẽ không lòng dạ hẹp hòi so đo. "
Thịnh Oản Oản a thả Phật hệ cười cười, vẻ mặt mang theo nhìn thấu thế tục sự đời, mang theo sự trấn an với tất cả sự tách biệt.
Ah.
Vẫn muốn kiểm tra cô.
Chẳng sợ trong lòng khó chịu, cô cũng không thể biểu hiện ra ngoài.
Kia chính là Ngôn Tễ!
Ngôn Tễ: "......"
Ngôn Tễ trầm mặc một lát, trong lòng phảng phất đổ một khối kẹo bông gòn.
Tuy rằng ngọt, nhưng là nghẹn, đặc biệt nghẹn.
Anh nghẹn hận đến nỗi không thể hung hăng xoa bóp mặt Thịnh Oản Oản.
Thịnh Oản Oản thấy sắc mặt Ngôn Tễ trong chốc lát biến đổi, trong lòng có chút thấp thỏm.
Lòng chân thành vừa rồi chưa đủ sao?
Cô duỗi ngón tay chọc lọ nước rửa tay trên tay Ngôn Tễ.
"Nước rửa tay không đụng hàng của anh, quả thực giống cam lộ làm nội tâm tôi rất dễ chịu, như một trận xuân phong, tôi sẽ không trách anh, ngược lại trong lòng sẽ, địa vị thân phận của anh rất bình dị mà gần gũi, Tôi thực sự cảm động không thể diễn tả được. tục ngữ nói đến câu, tặng người hoa hồng, tay có thừa......"
cam lộ: Sương mưa ngon ngọt
Ngôn Tễ khẽ đảo mắt, nhàn nhạt nói: "Cô không thấy sến sao?"
Thịnh Oản Oản xoa xoa giọng nói, nuốt nước miếng: "Rất sến."
Ngôn Tễ không chút khách khí nói: "Sến thật."
Thịnh Oản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-tuyen-18-dang-cho/1670798/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.