Xuất phát từ thận trọng, mấy người Lục Lăng Tây quay trở lại trạm công tác rất nhanh. 
Nhân viên bên trong bất ngờ hỏi, "Sao quay lại nhanh vậy?". 
Lúc trên đường đi Vương Triều Lượng đã nghe Nhan Việt kể lại, liền nói qua mọi chuyện. Ông đã từng thấy vẻ thông minh của Đại Hắc Tiểu Hắc, không nghi ngờ gì về con khỉ con thông minh đến nỗi biết báo động cho bọn họ mà Nhan Việt nhắc đến. Vốn ông còn lo hai người khác không tin, ai ngờ chờ ông nói xong, một người trong đó nghĩ nghĩ, cười nói: "Tôi biết con khỉ con đó rồi, đúng là nó rất thông minh, thỉnh thoảng cũng đến trạm công tác này. Nhưng nó rất cảnh giác, ít khi chủ động giao tiếp với con người, lần này lại báo động cho mọi người trước thì đúng là lạ đấy". 
Trong rừng mưa Côn Nam có không ít bầy khỉ đang sinh sống, chúng đều rời xa những nơi mà con người tụ tập, ít khi xuất hiện trước mặt con người. Nhân viên trong trạm cũng là lúc ra ngoài thỉnh thoảng thấy chúng mấy lần, khỉ con mà Nhan Việt nói là con hoạt bát nhất cũng lớn gan nhất trong đàn. Lần trước còn dùng một bông hoa khoa tay múa chân đổi bánh mì trong tay bọn họ, nhưng cũng trong tình huống quan sát họ nửa ngày xác định không có nguy hiểm mới thế. Tình huống mà Nhan Việt nói đến thực sự rất ít khi xảy ra. 
Đề tài trò chuyện của mọi người rất nhanh đã tập trung hết lên khỉ con, Nhan Việt nghe thì thấy thú vị, nhưng không thể không cắt ngang lời họ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314333/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.