*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. 
Trạm công tác bên ngoài của vườn thực vật Côn Nam ở bên rìa rừng mưa nguyên sinh, tuy nói là bên rìa nhưng cây cổ thụ chọc trời che lấp ánh mặt trời, nơi nơi đều là dây leo quấn quanh, hoa cỏ sum xuê, đạp xuống đất là cảm giác được gỗ mục nát trơn trượt, xe mà Vương Triều Lượng lái đến không vào được, chỉ có thể dừng lại bên thôn gần đó, tự bọn họ đi bộ vào. 
Lục Lăng Tây ngủ suốt một đường đã hoàn toàn tỉnh táo lại, cậu đeo túi nhảy xuống xe, tò mò nhìn rừng mưa nhiệt đới nguyên sinh có diện tích lớn nhất Trung Quốc, cũng là nơi bảo tồn sự đa dạng của sinh vật đầy đủ nhất. 
Vương Triều Lượng đứng bên cạnh cảm khái nói: "Tiểu Tây biết không? Trên địa cầu hơn nửa thực vật và động vật đều sống trong rừng mưa nhiệt đới, có thể nói rừng mưa là nơi đóng quân của hầu hết sinh vật trên Trái Đất. Đáng tiếc bây giờ đều chặt phá rừng khắp nơi, diện tích rừng mưa ngày càng thu hẹp lại, nếu cứ như vậy mãi thì...". 
Nói đến đó Vương Triều Lượng liền thở dài, không nói nơi khác, rừng mưa trước mắt này cũng đang dần thu hẹp diện tích lại, tuy Trung Quốc luôn hô hào bảo vệ môi trường, nhưng so với lợi ích kinh tế, thì cái gọi là bảo vệ cũng chỉ là lời nói suông mà thôi. 
"Đi thôi". Ông không nói gì nữa, dẫn Nhan Việt và Lục Lăng 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314332/chuong-151.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.