Vì đã tìm được nguyên nhân thực sự khiến Tiêu Trăm Vạn rụng lông, Lục Lăng Tây bỏ việc kiểm soát ăn uống của Tiêu Trăm Vạn. Sau nhiều ngày liên tục ăn rau, cuối cùng Tiêu Trăm Vạn cũng được như trước đây, quay về cuộc sống hạnh phúc ăn thịt ngập mặt. Vì có ý bù đắp, nên thỉnh thoảng Lục Lăng Tây còn thêm bữa cho Tiêu Trăm Vạn. Sau vài ngày, phần thịt mất của Tiêu Trăm Vạn đã trở lại, thậm chí còn béo hơn lúc mới đến nữa.
Buổi tối sau khi tắm xong cho Tiêu Trăm Vạn, Lục Lăng Tây cầm mặt nó nhìn trái nhìn phải, quay đầu hỏi Nhan Việt phía sau, có phải Tiêu Trăm Vạn vẫn gầy không?
Tầm mắt Nhan Việt dừng trên cái cằm đôi béo núc của Tiêu Trăm Vạn, trợn mắt nói dối, "Đúng là hơi gầy".
Lục Lăng Tây nghĩ nghĩ rồi thêm cho Tiêu Trăm Vạn bữa khuya.
Nhan Việt: "...".
Theo cân nặng của Tiêu Trăm Vạn ngày một tăng lên, thời gian đã tiến vào tháng một. Việc buôn bán của Vi Viên Nghệ bận rộn hơn. Trong khoảng thời gian này Lý Vĩ Sinh lại giới thiệu giúp Lục Lăng Tây mấy đơn hàng, tính đủ mọi khoản cũng được ba mươi nghìn tiền lãi vào sổ. Mặc dù sau khi có công ty khoa học công nghệ Vi Viên Nghệ thì nguồn thu nhập chính của Lục Lăng Tây không còn là việc tiêu thụ hoa cỏ nữa, nhưng cậu vẫn rất biết ơn tấm lòng Lý Vĩ Sinh, định nhân dịp năm mới tặng quà cho anh.
"Nhan đại ca, anh nghĩ đưa mấy bồn hoa thì có ít quá không?". Lục Lăng Tây không có kinh nghiệm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314290/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.