Lúc Lục Lăng Tây và Nhan Việt đi đến thôn Linh Thủy, thì đúng lúc gặp Lý đại gia bưng xương cho mấy con chó nuôi trong vườn hoa ăn.
Chưa đợi dừng xe lại, Tiêu Trăm Vạn đã hít hít mũi, hưng phấn bám trên cửa kính xe nhìn về phía sân xa xa. Nhan Việt vừa mở cửa, Tiêu Trăm Vạn liền lao ra ngoài, như một tia chớp màu đen nhào thẳng đến đống xương trong tay Lý đại gia.
Lý đại gia bị Tiêu Trăm Vạn làm hoảng sợ, chần chừ không biết có nên bỏ chậu xuống hay không. Tiêu Trăm Vạn trông mong nhìn Lý đại gia, mắt không dời được, nước miếng chảy tong tỏng xuống đất.
Lục Lăng Tây theo sát chạy đến, thấy vậy liền mềm lòng, nói với Lý đại gia đưa chậu xương này cho Tiêu Trăm Vạn trước đã. Trong khoảng thời gian này Tiêu Trăm Vạn đều ăn rau là chính, chắc cũng thèm thịt quá rồi. Có những lời này của Lục Lăng Tây, Tiêu Trăm Vạn một hơi ăn sạch ba chậu xương, cướp hết cơm chiều của đám chó trong vườn hoa.
Lý đại gia ngạc nhiên nhìn: "Con chó ngao này ăn khỏe nhỉ? Một con như vậy nếu không có tiền đúng là không nuôi nổi".
Tiêu Trăm Vạn ăn no uống say lười biếng ngồi xổm bên chân Lục Lăng Tây, học Đại Hắc thân mật cọ trên người cậu. Lục Lăng Tây vốn muốn nói nó ăn nhiều quá rồi, nhưng nhìn cái mặt lông xù của Tiêu Trăm Vạn rất là đáng yêu, Lục Lăng Tây vô thức nhếch miệng, sờ đầu Tiêu Trăm Vạn giống như sờ Đại Hắc vậy.
Ăn xong cơm tối, Lục Lăng Tây và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314289/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.