"Nhổ ra, mau nhổ ra." Lục Lăng Tây không quan tâm tới việc tưới nước nữa, sốt ruột mở miệng Đại Hắc muốn nó nhổ ra. Tiếc là Đại Hắc ăn quá nhanh, toàn bộ cà chua đã nuốt xuống hết rồi, cái gì cũng không có. 
Lục Lăng Tây không nói được gì, lại lo lắng Đại Hắc gặp chuyện không may, búng mấy phát lên đầu nó, khiển trách: "Sao lại ăn bậy bạ vậy chứ." 
Miệng Đại Hắc há hốc, híp mắt tỏ vẻ vô tội nhìn Lục Lăng Tây. 
Nếu đã ăn rồi thì Lục Lăng Tây cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể cả đêm không làm gì, luôn chú ý tình trạng của Đại Hắc, sợ nó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Một người một chó đối diện nhau đến nửa đêm, Đại Hắc vẫn phấn chấn như cũ, Lục Lăng Tây cũng buồn ngủ không chịu được, mơ mơ màng màng ngủ mất. 
Bởi vì buổi tối ngủ quá muộn, nên sáng hôm sau cậu không dậy lúc năm giờ được, bỏ qua thời gian đi chợ hoa. Vẫn là do Vương Thục Tú gọi điện cho cậu mới kêu cậu dậy được. 
"Mẹ tan tầm đi đến nhà dì Lâm của con có chút việc, buổi sáng không về nhà, con nhớ mua đồ ăn sáng rồi ăn sớm đi." 
Vương Thục Tú dặn dò vài câu, không đợi Lục Lăng Tây nói gì đã cúp điện thoại. Lục Lăng Tây xoa mắt để di động sang một bên, bỗng nhớ tới chuyện hôm qua, "Đại Hắc." 
Cậu vừa kêu, Đại Hắc đang nằm ở đầu giường lập tức bu lại, vươn lưỡi nhiệt tình liếm lên mặt cậu. Lục Lăng Tây xoa xoa lông của Đại Hắc, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-nhat-thuong/1314204/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.