Mặt trời bắt đầu lặn xuống, Ninh Hinh nhìn một trấn phồn hoa cách đó không xa, bất an nhìn về phía Cố Thanh Sơn đang đánh xe.
Cố Thanh Sơn cũng nhìn liếc qua bên kia một cái, liếm liếm môi, trầm giọng nói: "Hôm nay chúng ta đi không nhiều lắm, để nhanh đến nơi, vẫn nên thừa dịp trời chưa tối hẳn tranh thủ đi thêm một chút."
Ninh Hinh nghe vậy ánh mắt sáng ngời, vui mừng gật đầu đáp: "Được."
Cố Thanh Sơn trong lòng cười thầm, đắc ý vung roi trên tay lên: "Đi..." Con ngựa tung chân chạy nhanh về phía trước, hoàng hôn buông xuống, một màu đỏ, cam, vàng pha trộn với nhau rất đẹp.
Rất nhanh, khói từ bếp của nhà dân thì đã xa mà trước mặt bọn họ chỉ toàn là cây cối um tùm. Nước trong sông Cự Mã vẫn trôi theo dòng không hề bị cái gì ảnh hưởng, vầng trăng non bắt đầu hiện ra, chim chóc cũng vội vã ríu rít bay về tổ, thoáng chốc, mọi thứ đều an tĩnh lại.
Cố Thanh Sơn kéo dây cương ngựa, quay đầu lại nói với Ninh Hinh: "Hôm nay chúng ta quả thật là phải ngủ bên ngoài nơi hoang dã này rồi. Phía trước có một bãi cỏ trống rất sạch sẽ, không bằng chúng ta đến đó dừng chân nghỉ ngơi qua đêm nay nhé."
"Vâng." Ninh Hinh sảng khoái đáp ứng, vui vẻ mà nhảy xuống khỏi xe ngựa.
Cố Thanh Sơn ttháo dây cương thả ngựa ra cho nó tự mình đi ăn cỏ, lại dùng dây thừng cột càng xe vào gốc cây, dùng bốn tảng đá lớn chặn dưới bánh xe cho nó khỏi di chuyển.
"Ninh Hinh, chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dien-vien-mat-sung-dien-vien-ngot-sung/1314090/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.